m về đong lại ngày thơ
Gạt cho vơi hết sầu lo tủi hờn
Lắc cho chặt lại yêu thương
Hồn neo lại với tiếng chuông mỗi chiều
Gối quỳ, miệng đọc, tim reo
Mắt trông Thánh Giá nơi treo thân Người
Tội em Người đã chuộc rồi
Hương Mai Khôi ướp môi cười an nhiên
Từ đây dựng lại niềm tin
Giã từ nẻo cũ, dứt miền tơ vương
Em về nương tựa Tình Thương
Lời kinh gieo xuống giáo đường dậy thơm.
Nguyễn Thị Thắm
Qui Nhơn.