Nhập từ khoá và bấm Enter để tìm kiếm...

Đoản khúc mùa thu

 


Thu về, mang theo chút se se lạnh lúc chuyển mùa, cũng là khi ngoài trời bảng lảng vài cơn gió nhè nhẹ phủ đầy trên những tán cây xanh, lốm đốm những mảng nắng màu vàng tươi nhỏ xíu xiu như đầu đũa. Thế là thời gian lại có thêm một khoảnh khắc giao mùa nữa khiến lòng mình càng quay quắt bâng khuâng. Phố như trầm mặc bởi những nhớ nhung khi mới hôm qua còn là nắng rát. Khoác lên mình chiếc áo dài cánh mỏng, ta chạy xe ra phố, đi tìm những hồi ức ngày xưa bằng những vu vơ giữa mộng du thị thành.

Đâu đó giữa phố phường, người ta vẫn thản nhiên, ung dung với ly cà-phê buổi sáng quánh đặc, chăm chú đọc những bản tin trên tờ báo còn nồng thơm mùi mực. Ngoài những trang tin tức thường nhật đã từng khiến người ta thom thóp giật mình, còn đâu đó trong một góc rất nhỏ, có những niềm yêu thương ướt đẫm theo những chuyến giao mùa.

Mưa. Đó không phải là cơn mưa tầm tã từ một cơn áp thấp nhiệt đới đang hình thành ngoài biển khơi, và biết đâu sẽ mạnh lên thành bão. Mà đó là cơn mưa bất chợt bởi những đám mây xam xám, chút tàn dư của đêm qua chưa kịp tan ra, còn luyến lưu ở lại. Đó là cơn mưa mà lâu rồi ta mới cảm nhận được, thoải mái thả mình theo những hạt mưa bé li ti không đủ sức để làm ướt nhèm mái tóc, khuôn mặt.

Vài chiếc xe đạp đã đựng đầy những trái thị thơm vàng óng, những thúng ấu tròn méo thơm lừng rong ruổi khắp các ngóc ngách ở thành phố này. Từng tiếng rao nhẹ nhàng nối tiếp nhau như sợ đánh thức những hoen ố của thời gian đang mải mê nơi góc tường rêu xanh và mái nhà ngói đỏ. Từng món quà quê dân dã, thân thuộc ấy cứ theo mùa lại rộ lên, theo những vòng xe quay đều đến từng con phố, ngóc ngách. Có người như quá bận rộn với mưu sinh toan tính, mà quên mất rằng tháng ngày cũng từa tựa như bánh xe lăn, vùn vụt trôi qua mà chưa bao giờ dừng lại. Cho đến khi thấy những món quà quê xuất hiện, họ mới bàng hoàng tỉnh thức và nhận ra đã bỏ qua bao nhiêu lần giao mùa như thế trong nhịp thở thanh xuân và hồi ức của chính mình.

Dừng lại ở một khu chợ nhỏ ven đường, ta ngồi ăn một bát bún riêu cua nồng ấm hương vị quê nhà. Chợt nhớ da diết mình đã từng có khoảng thời gian tươi đẹp như thế sau lũy tre làng, nơi cánh đồng rợp nhánh cỏ may. Nơi mỗi buổi chiều cha trở về cùng mớ tôm mớ tép trên tay, tặng cho mấy đứa con thơ vài con cua buộc càng bằng sợi chỉ trắng đen mà tranh đua cùng chúng bạn. Để nghe tiếng mẹ thảng thốt gọi con trong cái nhá nhem của làng quê đơn nghèo, trở về bên vũng ao bèo ngụp lặn dưới dòng nước mát trong, cơm chiều đã dọn lên mà khói chiều thì không ngừng phảng phất. 

Ta trở về với vùng đất thuở xưa, mong tìm được những kỉ niệm ấu thơ đã một thời nương náu. Nhưng tất cả giờ trôi vào xa mãi, chỉ còn ta lạc bước đi hoang dưới cơn gió mùa thu man mác buồn. 

Chuyến xe thời gian vẫn như đứa trẻ mải chơi quên cả lối về. Những đốm lá xanh đã gần như ngả mình sang sắc vàng của nắng. Đó không chỉ là điềm báo của mùa thu đang tới, mà còn là điềm báo cho những người đang còn mải mê lao mình theo guồng quay vội vã ngoài kia, biết dừng lại mà níu kéo chút thanh xuân ngắn ngủi. 

Thu lại về giữa một sáng bình yên, cơn gió mơn man lay động từng chiếc lá. Ta trở mình sau đêm dài hối hả, tất bật cùng bao toan tính bộn bề. Chợt thấy mình như trẻ lại từ câu hát ru ầu ơ ví dầu của bà thuở xưa, thuở bà còn chưa nhắm mắt xuôi tay theo tiếng Chúa gọi về...

[Phạm Văn Ninh]
(Hải Phòng)