Nhập từ khoá và bấm Enter để tìm kiếm...

Câu Chuyện Người Bán Xôi Đêm





H

 ai giờ sáng. Trời mưa như trút.



 Hoa bước vào nhà trọ, vẻ mặt thẫn thờ. Nhìn thấy chồng đang ngồi đợi mình, cô lấy lại bình tĩnh, trút bỏ chiếc áo mưa, rửa chân tay rồi đi tới mâm cơm. Cô gục mặt xuống bàn, khóc, đau khổ:


 - Anh ơi, em lại mất tiền rồi.


 - Cái gì? Lại mất?


 - Nam trợn mắt hỏi lại.


 - Vâng!


 - Con mẹ nó chứ, mất lắm thế thì mai ăn cám à!- Anh gạt mâm cơm xuống đất, bước về phòng, đóng cửa.


* * *


 Sau đám cưới ít ngày, hai vợ chồng Nam-Hoa đưa nhau ra Hà Nội làm ăn. Căn phòng trọ nhỏ bé trong ngõ hẻm đường Trần Cung trở thành mái ấm của họ. Vốn ít, quê mùa, vợ chồng đóng hai xe bán xôi rong. Nam ra bán ở bến xe Mỹ Đình, Hoa bán ở cổng viện E. Khi đứa con đầu lòng chuẩn bị chào đời, Nam đưa vợ về quê. Nhà bà nội và bà ngoại ở gần nhau nên việc sinh đẻ, chăm sóc đều thuận lợi. Nam tiếp tục ra Hà Nội làm việc. Nhà thêm một miệng ăn, lại bớt một lao động nên anh phải làm việc vất vả hơn. Mỗi khi bán hàng về, đồng hồ đã điểm hai giờ sáng. Anh dọn dẹp, rửa đồ, ăn chút gì đó để lấy sức. Mặc dù chân tay mỏi nhừ, mắt díp lại, nhưng anh vẫn cố gắng lần chuỗi rồi mới ngủ. Anh thấy lòng bình an vì hôm nay kiếm được chút ít để nuôi vợ con.


 Khi con gái đầu lòng biết đi, Hoa đi làm để thêm thu nhập cho gia đình. Bà nội không muốn, nhưng vẫn phải chiều con dâu. Bởi vì mọi chi phí trong nhà đều trông vào thu nhập của Nam.


 Gà gáy lần một, Hoa nhẹ nhàng thức dậy, đun lại bình sữa, sắp xếp ít đồ đạc. Nhìn con gái đang ngủ ngon, chị không nỡ bước chân đi. Đôi chân chị như kéo chì. Nghĩ tới lúc con thức dậy khóc lóc đòi mẹ, chị thấy sợ hãi. Ngồi cạnh con, hai hàng nước mắt chị lăn dài trên má. Sau hồi lâu ngắm con, sợ nó thức dậy sẽ khó đi, chị gạt nước mắt ứng dậy, lặng lẽ dắt xe ra cổng. Đi ra khỏi làng khá xa, chị nổ máy. Hai hàng cây vụt qua mặt lạnh lùng. Phía sau, ngôi làng Nghĩa Ải vẫn đang chìm trong giấc ngủ êm ềm.


 Trở lại công việc sau gần hai năm, chị phải cố gắng hòa nhịp. Đô thị đổi thay từng ngày. Người nhà bệnh nhân muốn mua sắm thì đã có căng-tin và các cửa hàng. Trước cổng viện, các cửa hàng chủ yếu là thuốc, tạp hóa và hàng ăn. Chiếc xe xôi không đủ sức cạnh tranh với chúng. Trong giờ hành chính, không ai cho chị đứng bán ở trước cửa quán của họ. Đứng xuống lề đường, vỉa hè, công an sẽ xua đuổi, hoặc bốc xe về trụ sở. Chị chỉ còn cách duy nhất là bán đêm. Khi căng-tin và các cửa hàng kinh doanh đóng cửa, chị lặng lẽ đẩy xe xôi tới cổng viện. Lòng thầm mong Chúa ban ơn để bán hết được hàng.


 Ở bệnh viện, chỉ có khoa cấp cứu không ngủ. Bệnh nhân tới viện, khi họ đã vào phòng điều trị, những người nhà mới nghĩ tới việc phải ăn gì đó để lấy sức thức đêm. Đó là những khách hàng của chị. Hầu hết là khách lạ. Khách quen chỉ có bác bảo vệ và mấy anh chạy taxi đêm.


 Công việc ban đêm trở nên vất vả hơn khi trời đổ mưa. Đường xá vắng lạnh, bệnh viện cũng yên lặng. Chị nép mình vào hiên cửa hàng để lần chuỗi, hy vọng ai đó tới mua hàng. Nhiều lần, chị gói đồ đưa khách xong, khách nổ máy đi luôn. Chị chẳng biết phải làm sao, chỉ còn biết thì thầm với Chúa: “Có lẽ họ cần nó hơn con!”.


 Một đêm, chị đang dọn đồ, hai thanh niên trờ tới:


 - Còn gì ăn không chị ơi?


 - Anh thông cảm, em hết xôi rồi, chỉ còn ít xúc xích thôi.


 - Chị làm cho em hai cái.


 - Vâng ạ! Hai anh chờ em một chút. Chị bật bếp, làm món cho vị khách. Đang chăm chú rán, một anh đứng bên cạnh xem chị làm. Bất ngờ, hắn giật xấp tiền trong túi quần chị rồi nhảy lên xe chạy đi. Chị chạy theo, hô cướp. Mọi người đã ngủ nên không nghe tiếng chị kêu. Xe rẽ nhanh ra đường Hoàng Quốc Việt. Chị khụy xuống, ôm gối khóc nức nở. Sau một hồi, chị mỏi mệt quay lại chỗ bán hàng, chảo đã cạn dầu, chiếc xúc xích cháy một bên thành hình thù kỳ quái, tiếng xèo xèo nghe ghê tai. Chị đẩy xe về nhà…


 - Anh ơi! Em bị cướp hết tiền rồi…


 - Không sao đâu em. Còn người còn sức là mừng rồi.


 - Nhưng con chúng ta sẽ ăn gì?... Tại em bất cẩn quá.


 - Em đừng tự trách mình nữa. Mau vào ăn cơm rồi đi nghỉ, mai còn làm nữa mà.


 Ngồi vào bàn ăn, chị không nuốt được. Vì tiếc của, lòng chị như bị chà xát khi nhớ tới con gái nhỏ ở nhà. Nhưng lòng chị cũng được an ủi nhiều vì chồng thông cảm cho mình.


* * *


 Thời gian trôi qua mau. Hai vợ chồng vẫn miệt mài với công việc. Khi những cửa hàng đóng cửa, hai vợ chồng đẩy xe ra đi. Công việc của hai người phải chấp nhận một thời biểu khác thường. Mỗi khi về nhà, dọn đồ và ăn cơm xong, đồng hồ đã điểm bốn giờ sáng. Hai người ngủ tới gần trưa. Họ lại chuẩn bị hàng, rồi ăn cơm tối lúc bốn giờ chiều. Khi các cửa hàng đóng cửa ngủ đêm, hai vợ chồng bắt đầu công việc.


 Đêm ấy, đã hơn một giờ đêm, Hoa vẫn ngồi bên hiên quán, kiên trì bán nốt số bánh bao và ít xôi. Anh bảo vệ ngồi gần đó, nhìn trước nhìn sau, gợi chuyện:


 - Sao em cứ phải khổ sở với công việc này mãi thế?


 - Anh thông cảm… Em còn chồng con nên không làm khác được.


 - Chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ có cuộc sống sung túc, không phải vất vả hàng đêm như thế này. Nếu em đồng ý làm trung gian, sẽ có người tới đưa hàng, có người tới lấy hàng, làm bộ như đang mua đồ vậy. Em không phải làm gì nặng nhọc mà vẫn có nhiều tiền.


 - Em đã bảo không là không!


 - Vậy đang không có ai, cho anh gần em tí nào…


 Vừa nói, anh ta vừa tiến lại. Chị vội chạy lại đứng bên xe xôi. Sợ hãi, lầm rầm đọc kinh. Vừa lúc ấy, hai thanh niên từ trong viện đi tới chỗ chị. Có thêm người, chị yên tâm hơn. Anh bảo vệ trở về phòng. Hai khách gọi xôi rồi ngồi ăn luôn tại chỗ. Chị dựa vào gốc cây, nhìn họ ăn ngon lành. Sau khi hỏi thăm mấy câu xã giao, một anh thắc mắc:


 - Chị bán hàng đêm như vậy có sợ không?


 - Nói thật với hai anh, em cũng sợ lắm, nhưng vẫn phải cố gắng làm. Thời buổi bây giờ khó khăn quá. Hàng ngày, chúng em phải cậy nhờ Bề Trên nâng đỡ, chứ tự sức mình thì có làm được gì đâu anh.


 - Chị theo Đạo à?


 - Vâng ạ. Sao các anh biết?


 - Tay chị đeo tràng hạt mà.


 Hoa đưa mắt nhìn hai vị khách, không thấy sợ hãi gì. Chị nói đó là quà của cha xứ mừng ngày chị cưới chồng. Chị kể về việc nhận cha Diện đỡ đầu, dù không còn đi tu nữa, nhưng chị vẫn giữ liên lạc với cha. Nay cha chuyển từ Nghĩa Ải về Khoan Vỹ, gia đình chị vẫn đến thăm cha đều đều. Chị còn kể bố đẻ làm ban hành giáo, cậu em cũng từng tham gia tu sinh, nhưng vì nó có máu nghệ sĩ, đa tình nên đã về xây dựng gia đình.


 Và cứ thế, chị kể nhiều về đứa con gái nhỏ, về hoàn cảnh gia đình, về công việc hàng đêm của mình. Những đêm, chị gặp người ăn xin, cơ nhỡ, chị luôn rộng tay giúp họ. Có những lần, mấy người rủ chị đi làm công việc nhẹ nhàng mà lương cao, chị cũng bị cám dỗ, nhưng khi nghĩ về gia đình, chị lại từ chối. Rồi chị kể về những đêm mưa gió, hàng ế, hai vợ chồng nhìn nhau cười gượng, rồi nói để an ủi: “Ăn xôi trừ bữa vậy”. Và cả những chuyện có người tới đòi tiền bảo kê, rồi chuyện công an xua đuổi... Tất cả như hiện lên một bức tranh cuộc sống có đủ hương vị, đủ màu sắc, không rực rỡ, nhưng sâu thẳm.


 Một thanh niên hỏi:


 - Chị nuôi cả muỗi à?


 - Ở đây gần cống rãnh, nên muỗi to lắm. Em phải đeo bao tay, đi tất, đi giầy, kể cả khi trời nóng. Mà hình như các anh là thầy giáo thì phải? Em thấy cách nói chuyện quen lắm.


 - Cũng may mà chúng em còn chút “dáng tu” để chị nhận ra. Chúng em học ở chủng viện. Hôm nay có anh bị ốm, chúng em đưa ra cấp cứu. Bác sĩ đang truyền dịch cho anh ấy, nên chúng em ra ngoài này.


 - Các thầy có biết thầy Chí không? Người cùng làng với con đó.


 - Có ạ! Thầy đó học trên em một lớp, thầy ấy tốt lành lắm.


 - Làm sao bằng hai thầy được.


 - Chị khéo động viên chúng em vậy.


 Cả ba cùng cười. Nhờ đức tin, ba con người gặp nhau trong hoàn cảnh khác lạ. Giữa đêm khuya, ba người nói chuyện bên vệ đường mà không sợ gì. Khi câu chuyện vãn dần, họ chào nhau ra về, lòng tràn đầy niềm vui.


 Hai thầy nhìn theo bóng người phụ nữ tần tảo, lặng lẽ khom người đẩy xe ra về. Gánh nặng cuộc đời hiện lên trên đôi chân chậm chạp, từng bước. Lẽ thường, giờ này chị đã được ngủ ngon, được ôm ấp con cái. Nhưng không, cuộc sống mưu sinh đã chia tách hai mẹ con chị. Để rồi như chị kể, mỗi lần ghé qua nhà, chị lại không muốn đi chơi đâu xa, chỉ ở nhà chơi đùa với con, cố gắng bù ắp sự thiếu thốn tình cảm cha mẹ trong lòng con. Và mỗi lần ra đi, chị lại như phải già thêm một phần vì nỗi thương con. Nhìn cảnh nó khóc đến muốn ngất trong khi bà cố giữ nó lại, chị như chết trong lòng khi nhấn tay ga.


 Chiếc xe máy đi tới, một thanh niên nhảy ra khỏi xe, nhanh tay móc xấp tiền trong túi chị rồi nhảy lên xe phóng đi. Như một phản xạ tự nhiên, chị chạy theo và hô to: “Cướp”. Nhưng chị thôi luôn, vì đã vài lần như vậy nên có kêu cũng vô ích. Hai bên hàng xóm đã ngủ, đường vắng không một bóng người. Hai thầy chạy lại, không biết phải nói thế nào để an ủi chị. Sau một hồi, chị ngẩng đầu lên nói với hai thầy đang lúng túng nhìn nhau:


 - Con cám ơn hai thầy.


 - Chúng em không biết phải làm sao cả…


 - Các thầy chứng kiến như vậy, lại ở với con lúc này là con được an ủi lắm rồi.


 - Dạ!


 Chị đứng lên, cúi đầu đẩy xe về nhà. Bóng chị kéo dài trên đường theo chiếc đèn cao áp. Khi bóng ngắn lại, trông chị thật lẻ loi, bé nhỏ trên con đường dài. Hai người đứng trân trân nhìn chị.


* * *


 - Anh ơi, hôm nay em lại mất tiền rồi…


 - Sao mất lắm thế? Cái quái gì mà một tháng mất hai lần thế này! - Nam bực bội - Có thật là mất không? Tao nghi lắm…


 - Anh không tin em à?


 - Hoa sửng sốt trước câu nói của chồng.


 - Biết đâu được… Mày đã làm gì đó, hay là cho thằng nào rồi cũng nên.


 - Không!


 Hoa thét lên trong tiếng khóc đau đớn. Mất tiền đã làm chị khổ sở lắm rồi. Bây giờ chị còn thất vọng hơn khi chồng mình nghi ngờ. Bao nhiêu năm vợ chồng ăn ở với nhau, không hiểu sao bây giờ anh lại như thế. Lúc đau khổ lại là lúc anh bỏ rơi chị.


 Thất vọng, tê tái, chị thu mình vào góc tường, gục đầu xuống gối, khóc một mình. Nam nhìn chị, mặt anh không đổi sắc, lạnh lùng nói:


 - Thôi ngủ đi. Ngồi đó khóc lóc cái gì. Mai tao ra đấy bán xem đứa nào cướp.


 Nói rồi, anh vào phòng, thả người xuống giường, nhắm mắt.


 Hôm sau, Nam ra cổng viện bán hàng, đổi chỗ cho vợ. Khách qua đường vẫn mua như thường. Vài khách quen là bác sĩ, lái xe taxi, bảo vệ trực đêm không thấy chị thì thắc mắc. Mỗi người đàn ông hỏi Nam là một lần anh củng cố thêm mối nghi ngờ về vợ. Gia đình bé nhỏ đang tan vỡ dần. Mỗi lần về nhà, vợ chồng không còn đầm ấm như trước. Không còn chuyện anh về sớm nấu cơm chờ vợ về ăn cùng. Khi về tới nhà, anh ngủ luôn, để mặc cho vợ ngồi đợi bên mâm cơm. Mỗi lần như thế, chị lại khổ sở dọn cơm vào rồi nằm luôn ở ghế.


* * *


 Hôm đó, trời đổ mưa ầm ầm. Hơn bốn giờ sáng, anh cúi đầu vào nhà, hai tay ôm bụng. Trông thấy anh, chị lao ra đỡ chồng nhưng anh gạt đi. Anh khó nhọc bỏ áo mưa ra rồi về giường nằm, không nói. Chốc chốc anh nhăn mặt vì đau đớn, nhưng anh vẫn cố tỏ ra không có chuyện gì. Khi anh đã nằm yên, chị lại gần, ngồi xuống cuối giường, khẽ nói:


 - Vợ chồng mình ở với nhau bấy nhiêu năm, vậy mà anh vẫn muốn giấu em…


 - Cô cút ra kia cho tôi yên!


 - Em đã rất đau khổ khi anh nghi ngờ em. Nhất là anh bị cướp mà cũng không nói gì. Em biết, đã hai lần anh bị cướp, nhưng anh nói dối là cho bạn vay. Hôm nay anh lại bị nữa, và chúng còn ánh anh thậm tệ.


 - Sao mày biết?


 - Em nhìn anh thì biết thôi. Để em xoa dầu cho anh.


 - Cô định tỏ vẻ cao thượng với tôi đấy à?


 - Sao anh cứ nghi ngờ em thế này?


 - Tôi chịu được, không cần cô quan tâm. Chị lại khóc, đau đớn. Điện thoại rung, bà nội gọi. Chị hoảng sợ nghĩ “sao mẹ lại gọi giờ này?”. Cố giữ cho giọng bình thường, chị ấn nút nghe:


 - Con nghe đây... Mẹ gọi con có việc gì mà khuya vậy?


 - Mưa gió sấm chớp to quá, bé Lan không ngủ được cứ đòi gọi cho con. Con nói chuyện với nó nhé!


 - Mẹ ơi! Con sợ quá…


 - Con ngoan, có bà, có bố và mẹ đây, con đừng sợ.


 - Làm sao mà mẹ khóc thế? Ai đánh mẹ à?


 - Không sao đâu con, bố mẹ đều khỏe. Con đọc kinh xin Đức Mẹ gìn giữ cho nhà mình được bình an nhé.


 - Vâng ạ! Tối nào con cũng xin cho bố mẹ mạnh khỏe. Con chúc bố mẹ ngủ ngon nha.


 - Con cũng vậy nha! Chào con.


 - Con chào mẹ. Hai vợ chồng nhìn nhau, trong phút chốc, họ nhận ra điều vĩ đại nhất mà hai người đang cố công xây dựng. Lẽ sống của mình là đây mà bấy lâu mình quên. Bức tường vô hình chia cách lòng anh bỗng vỡ tan. Hai hàng nước mắt trào ra, anh quỳ xuống ôm chầm lấy vợ.


Bên ngoài trời vẫn mưa, những tiếng sấm vẫn nổ vang rền.




Giuse Dư Văn Từ

Hưng Hóa.