Nhập từ khoá và bấm Enter để tìm kiếm...

Ca Đoàn Xẻo Lá



C

huyện bà Sáu Lanh bỏ ca đoàn làm xôn xao vùng Xẻo Lá. Ca đoàn mà, rảnh cứ đi, bận thì nghỉ là chuyện bình thường thôi. Đằng này bả nói hổng chừng bỏ đạo luôn kìa, ai biểu ông cha hổng có tế nhị, làm bả mang nhục giữa thiên hạ.


 Hồi nào tới giờ, trong ca đoàn, bà Sáu làm thư ký kiêm thủ quỹ. Từ ngày bà Sự bận công chuyện, bà Sáu giành luôn cái nhiệm vụ ca phó dù một nốt nhạc bẻ đôi cũng không biết. Ai cũng thấy chuyện đó, nhưng phục vụ nhà Chúa mà, thấy người ta nhiệt tình thì mình càng ủng hộ thêm chớ ý kiến này nọ cũng khó coi. Người ta nói sống lâu lên lão làng thiệt không sai.


 Hôm bữa đó là thánh lễ tại gia trong ám tang ông Ba Cần ở xóm dưới. Bình thường thì cái khâu chọn bài, đánh nhịp là nhiệm vụ của ông Nam ca trưởng. Nhằm bữa ổng bận thành ra lên sẳn cái list giao lại cho bà Sáu nên mọi người cũng yên tâm. Thì cũng toàn mấy bài quen nên ca đoàn nghe dạo đàn một cái là vô được rồi, cần chi đánh nhịp. Tới nơi, ai cũng tá hỏa lên vì bà Sáu tự soạn cái list khác với mấy bài lạ hoắc, lạ hươ! Không hề thấy mấy bài quen như: Từ vực sâu, Chúa chăn nuôi tôi, Niềm hy vọng hằng sống… mà toàn là những cái tựa tiếng nước ngoài của Beethoven, Mozart, Chopin… Ông Tám Khỏe vừa mở miệng định thắc mắc, bà Sáu đã trấn an:


 - Mấy bài kia xưa lắm rồi, đây toàn nhạc ngoại lời Việt đó anh Tám. Phải vậy mình mới theo kịp nền Thánh nhạc thế giới anh à!


 Nói sao thì nghe vậy thôi chớ nước tới chân rồi, bài vở đâu có sẵn mà thay đổi. Tới chừng vô lễ ai cũng ú ớ. Chưa tập lần nào, lấy gì mà hát. Ban đầu bà Sáu cũng trèo lên cái ghế cao quơ tay, múa chân khí thế lắm. Một hồi coi bộ không ổn, bả tuột xuống cầm micro solo trọn bộ, từ đầu tới cuối.


 Sau lễ, cha sở tạt qua chỗ ca đoàn đang đứng, nói với bà Sáu:


 - Chị Sáu, tui thấy không được rồi nghen! Sao không lấy mấy bài quen cho mọi người hát chung. Đủ tự tin thì cứ lên thành phố đăng ký thi tiếng hát truyền hình đi, chớ đừng hát đám ma nữa! Ai cũng đứng im như nín thở, chỉ có một mình bà Sáu hậm hực bỏ về một nước…


 Nói tới ca đoàn Xẻo Lá, ai cũng ngán ngẫm, mắc mệt bởi đủ thứ chuyện trên đời. Từ hồi thành lập tới giờ cũng họp hành, bầu bán không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng chưa thay đổi được bao nhiêu. Mà có nhiều nhỏi gì đâu, trên dưới 30 người thôi mà ta nói cũng phức tạp lắm. Có người đi ca đoàn, quen rồi cưới nhau, số còn lại thì ai có gia đình cũng tranh thủ kéo người kia tham gia luôn. Vợ chồng cùng tham gia ca đoàn nên cũng dễ hiểu, dễ thông cảm với nhau. Nhưng ngược lại, mỗi lần vợ chồng gây gổ, hục hặc hay nhà có đám tiệc là vắng luôn hai người.


 Hằng tuần tập hát có một buổi tối thứ năm thôi mà nhiều khi cũng vắng tanh. Mỗi lần hỏi tới, ai cũng than thở bận bịu lắm, chuyện nhà chuyện cửa đầu tắt mặt tối rảnh đâu mà đi tập hát hoài. Bày đặt chống chế vậy thôi chớ mấy bà tranh thủ ở nhà luyện phim nhiều tập, còn mấy ông miệng thì nói đi tập hát nhưng toàn trốn ra mấy cái quán sau nhà thờ. Tới khi có mặt ông đủ thì tám chuyện nhiều hơn tập hát. Từ chuyện nhà mình tới chuyện nhà người ta. Hết chuyện làng trên nhảy qua chuyện xóm dưới. Tập hát thì không, nhưng mỗi lần hát lễ thì người nào cũng xăng xái khỏi chê. Mấy bà lúc nào cũng tranh thủ đi sớm để ngồi mấy hàng ghế đầu cho người ta đi lễ nhìn lên dễ thấy mình. Hát ca đoàn mà ai nấy ăn mặc hổng thua gì dân showbiz:  khăn choàng, khăn phủ, kim sa, kim tuyến rực rỡ, chói lọi. Còn mấy ông thì ngồi ở mấy dãy sau để tranh thủ lúc ông cha giảng chui ra ban-công hút thuốc, tán dóc.


 Nhiệt tình thì ai cũng có thừa, chỉ tiếc cái khả năng chuyên môn hổng được như vậy. Là ca đoàn nhưng hình như không thể gọi là đồng ca hay hợp ca được, vì khi hát lên không ai nghe ai, không ai nhường ai hết. Cùng giọng nữ nhưng người có chất giọng cao chói lói nghe nhức cả não, trong lúc có kẻ hát lên vừa trầm vừa đục. Mấy ông thì giọng thuốc rê, đồ đề khỏi nói rồi. Lạ ở chỗ là mấy cái giọng càng khác người lại càng thích làm chuyện gây để ý. Ôm được cái micrô là cố thủ luôn tại đó, ai nói gì cũng bất chấp. Khổ nỗi đó lại là những mạnh thường quân của ca đoàn nên sao mà nói cho  được. Tội nghiệp ông ca trưởng, kiếm đâu đó được mấy bài luyện thanh mang để cải thiện tình hình. Cũng mì, mí, mi, mà, má, ma, mồ, mố, mô… mấy tuần rồi thôi vì không ai chịu tập nữa. Nhiều lần ổng cũng nhẹ nhàng góp ý nhưng cũng hổng ăn thua. Mấy ông, mấy bà cứ đua nhau bỡn cợt:


 - Hát hay sao bằng hay hát!


 - Tiếng hát át tiếng bom mà ông ca trưởng lo chi cho mệt!


 Nhưng cái hôm cha sở nhất quyết đòi giải tán ca đoàn thì giáo dân Xẻo Lá như muốn té ngữa vì ngỡ ngàng. Cách đó mấy tháng, dân Xẻo Lá bắt đầu xôn xao về sự xuất hiện của quán cà phê Chiều Tím. Xôn xao là do từ lúc khai trương tới giờ khách khứa càng thêm tấp nập, mà toàn là đàn ông mới chết chớ! Nghe đâu cô chủ quán cũng U30 rồi mà nhìn mơn mởn như gái 18 vậy. Không hiểu bên trong buôn bán cái giống gì mà lúc nào nhìn vô cũng thấy tối om, phía trước thì che chắn bằng mấy chậu cây kiểng. Từ khi cái quán mắc ôn, mắc dịch đó xuất hiện thì cánh đàn ông trong ca đoàn cũng bỏ bê chuyện tập hát. Một đồn mười, mười đồn lên một trăm mấy hồi. Mà toàn đồn đãi những chuyện kinh thiên, động địa nên bà nào cũng lo mất chồng, lo nhà tan cửa nát. Sau nhiều lần to nhỏ bàn bạc mấy bả quyết định phải hành động liền, không thể để chậm trễ hơn. Cũng có người bàn ra, sợ làm lớn chuyện thì cũng “xấu chàng, hổ thiếp” chớ có lợi ích gì. Nhưng cuối cùng đành phải theo số đông thôi, chớ nước xa làm sao cứu được lửa gần, có gì quan trọng hơn hạnh phúc gia đình trong lúc này. Đúng cái bữa tập hát ngày thứ năm đó, mấy bả hăm hở kéo nhau tới quán Chiều Tím với gậy gộc trong tay để bắt tại trận những ông chồng đổ đốn của mình. Bước vô trong quán, mấy bả mới biết mình bị hố vì nhìn khắp mọi ngóc ngách không hề có bóng dáng mấy ổng. Nhưng lỡ tới rồi chẳng lẽ về không, mấy bả quay qua đập phá cho hả giận. Bàn ghế, quầy kệ, ly tách đổ bể tứ tung. Khách khứa bỏ chạy, chỉ còn mình ên cô chủ quán lạy lục van xin. Mọi người chỉ dừng tay lại khi bà bà Tư Te phát hiện tấm hình cha Bửu Diệp với cây Thánh giá nhỏ xíu trên cái kệ sát vách.


 Phá nát cái quán người ta xong mấy bả mới cảm thấy áy náy và hối hận.Hổng lẽ cái con nhỏ mắt xanh, môi ỏ kia cũng có đạo sao ta? Mà từ đó tới giờ có thấy nó lui tới nhà thờ lần nào đâu? Nếu không có đạo thì tại sao trong nhà có bàn thờ với cây Thánh giá? Rốt cuộc mấy thằng chả không đâm đầu vô cái quán đó thì lại đi đâu? Về nhà tra hỏi mới lòi ra mấy ổng bơi xuồng qua cái quán lẩu dê bên kia sông nhậu mà, chớ có đi cà phê, cà pháo gì đâu. Nhưng điều làm mấy bả lo lắng hơn là nếu như chuyện tới tai cha sở thì coi như thua. Khổ nỗi Xẻo Lá là cái ấp nhỏ như bụm tay, sao mà giấu kín cái chuyện này được.


 Chuyện gì tới cũng phải tới thôi. Tối hôm sau, cha sở thông báo triệu tập toàn bộ ca đoàn lên nhà thờ gấp, không ai được phép vắng mặt. Đúng bảy giờ tối, mọi người có mặt đông đủ trong hội trường nhà xứ. Trời không nóng lắm, mấy cái quạt trần quay hết tốc lực vậy mà ai cũng rịn mồ hôi vì lo lắng.


 Cha sở bước vô với gương mặt hầm hầm, lên tiếng:


 - Ai cũng con đàn cháu đống hết rồi mà sao nông nổi hết sức… Mấy ông thì thiếu trách nhiệm, còn mấy bà muốn gì thì phải tìm hiểu cho rõ ngọn nguồn chớ sao lại hồ đồ như vậy. Ra chợ mà nghe, người ta nói ông cha nhà thờ xúi ca đoàn đi đánh ghen kìa! Trong khi cái cô Tâm chủ quán cà phê đó lại đang muốn theo Chúa, mà mấy bà làm vậy thì ai mà dám vô đạo nữa đâu? Giờ tui nói ngắn gọn thôi, bắt đầu từ hôm nay giải tán ca đoàn!


 Cha đi khỏi từ lâu mà ai nấy cứ ngồi im lặng, thẫn thờ. Không ngờ một ca đoàn đã từng tồn tại mấy chục năm qua giờ lại kết thúc vì một lý do không đáng. Họ đạo Xẻo Lá chỉ có duy nhất một ca đoàn, giờ dẹp thì coi như thua luôn. Mai mốt ngày Chúa nhật hay các Lễ trọng cũng chỉ đọc thôi mà hổng có hát. Nghĩ tới đó thôi mà cũng có người muốn rơi nước mắt. Hồi trước đi tập hát thì ai cũng trốn, giờ ca đoàn dẹp rồi thì lại thấy buồn, thấy tiếc. Bởi vậy ta nói có những thứ mất đi rồi thì người ta mới biết quý…


 Trong lúc mấy bà kéo nhau ra hang đá Đức Mẹ để đọc kinh và chờ đợi thì mấy ông xếp hàng trước phòng cha sở để năn nỉ, ỉ ôi. Mấy ông thay mặt mấy bà để xin lỗi và thuyết phục cha cũng đúng thôi. Tuy mấy bà làm chuyện quấy rành rành ra đó, nhưng chính mấy ông cũng có trách nhiệm “liên đới” trong cái vụ này. Nếu mấy ông không trốn tập hát thì mấy bà cũng đâu có kéo tới phá tan nát cái quán của người ta như vậy. Mấy ổng nói vòng vo, kể lể đủ thứ. Nào là ca đoàn tụi con cũng mấy chục năm rồi, cũng qua 3 đời cha sở, cũng nhiều công trạng lắm cha ơi! Nào là tụi con nhìn nhận thói hư, tật xấu và từ đây hứa sẽ quyết tâm từ bỏ. Nào là cái hôm mấy ông trốn tập hát, mấy bà đi đánh ghen thì cũng có mấy người không tham gia, xin cha vì họ mà đừng giải tán ca đoàn…


 Ban đầu cha sở làm mặt nghiêm, ngồi im như tượng không hề bộc lộ cảm xúc. Vậy mà một hồi sau cũng phải bật cười lên tiếng:


 - Mấy ông kể lể sao giống đi xưng tội quá vậy? Mà còn trả treo y như Apbra ham xin cho thành Xơôm vậy (St 18). Đức Chúa đã không phá hủy thành Xơ ôm vì 10 người công chính, thì tui cũng không giải tán ca đoàn vì thiện chí của mọi người. Nhưng từ nay các ông, các bà nhớ phải thay đổi cách phục vụ, cách sống của mình. Và nhớ ngày mai phải tới xin lỗi, rồi đền bù cho quán xá của người ta!


 Mấy ông vâng, dạ rân trời rồi hối hả chạy ra báo tin vui cho các bà, y như bà Maria Madalena chạy đi loan tin Chúa đã Phục Sinh cho các môn đệ. Như để thể hiện sự quyết tâm ngút trời của mình, dù đã khá muộn, vậy mà mọi người đều ở lại tập hát để bù lại cho cái buổi trốn đi đánh ghen mới ngày hôm qua. Chưa bao giờ người ta thấy ca đoàn Xẻo Lá tập hát nghiêm túc như vậy.


 Ở cuối phòng, lúc lật sách chuyển qua bài mới, ông Tám Khỏe tranh thủ to nhỏ với bà Tư Te:


 - Mình mà cứ tập hát nghiêm túc như vậy chắc cũng mau bắt kịp trình độ Thánh nhạc của thế giới bà hén…




Chung Thanh Huy

Tp HCM.