in lỗi, cô có phải là cô Thanh Tâm không ạ?
Một cậu thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi đột ngột đến gần và hỏi tôi, trong khi tôi đang ngồi dự tiệc sau Thánh Lễ tạ ơn. Tôi ngờ ngợ nhìn cậu thanh niên trước mặt, cố lục lọi trong đầu xem cậu ấy là ai, nhưng không thể nào nhớ ra được. Cho đến khi tôi nhìn vào đôi mắt sâu hút trầm mặc của cậu ấy.
- Em là Bảo đây cô. Cô còn nhớ em không? - Cậu thanh niên nhìn tôi háo hức.
Cảm xúc trong tôi như nghẹn lại. Hình ảnh cậu học trò nhỏ năm xưa chợt hiện về...
- Có phải em là Bảo trước kia học lớp giáo lí của cô ở giáo xứ Nhân Đức không?
- Dạ, chính là em… Cô ơi, gặp lại cô em vui quá. Bảo cười. Nụ cười đầu tiên tôi nhìn thấy trên môi em.
* * *
- Đây là thiệp Giáng sinh. Cô sẽ phát cho các em mỗi bạn một tấm thiệp như thế này. Hãy viết những tâm tình của các em vào đây để dâng cho Chúa Hài Đồng nhé!
- Vâng ạ! - Cả lớp đồng thanh đáp.
Năm nào cũng vậy, mỗi khi Giáng sinh về tôi thường mua những tấm thiệp nhỏ rồi mang đến lớp học giáo lý tôi phụ trách. Tôi muốn dạy các em tâm sự với Chúa Hài Đồng. Những tấm thiệp tâm tình của các em sẽ được đặt vào hang đá nhà thờ trong đêm Giáng sinh.
- Cô ơi, chúng em viết xong rồi ạ!- Bọn trẻ dường như rất hào hứng với hoạt động này.
Lần lượt từng em mang thiệp bỏ vào máng cỏ mà tôi đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Mọi việc thật tốt đẹp. Chợt, tôi vô tình đưa mắt xuống góc lớp thì thấy Bảo - cậu bé có tính cách trầm nhất lớp - đang ngồi cúi mặt xuống bàn. Trên tay em vẫn nắm chặt tấm thiệp.
- Bảo, em viết xong chưa? Mau mang thiệp của em dâng cho Chúa Hài Đồng nào!
Tôi vừa dứt lời thì một tiếng chuông nhà thờ vang lên. Tiếng chuông ngân dài ai oán, âm thanh nghe thê lương đến nao lòng.
“Chuông tử… Có một người trong giáo xứ vừa qua đời?”- Tôi thầm nghĩ. Nghe thấy tiếng chuông, đôi mắt Bảo đang từ cõi vô hồn trở về với thực tại. Cậu bé đưa mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống tấm thiệp. Tôi chẳng hiểu điều gì diễn ra ngay lúc này, chỉ biết rằng có gì đó không ổn đang xảy ra cho cậu học trò nhỏ của tôi.
- Bảo ơi! Đi với dì, về nhà mà nhìn mặt mẹ con lần cuối, con ơi!- Một người phụ nữ xấp xỉ bốn mươi bước vào lớp, mắt dáo dác tìm ai đó. Khi nhìn thấy Bảo, chị ấy chạy đến chỗ cậu bé.
Hai dì cháu dắt nhau ra khỏi lớp. Người phụ nữ chở Bảo trên chiếc xe đạp màu xanh rỉ sét. Chiếc xe từ từ lăn bánh, nặng nề như chở theo nỗi buồn đang đè lên tâm hồn hai con người gầy gò nhỏ bé. Tôi đứng nơi cửa lớp nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần, rồi từ từ mất hút trong những cơn gió bấc của mùa đông lạnh lẽo.
* * *
Mẹ Bảo mất chỉ trước Giáng sinh sáu ngày.
Lễ tang diễn ra bình lặng trong nhà thờ, khi cung thánh đã được trang hoàng rực rỡ cùng vô số phụ kiện trang trí đầy màu sắc nơi hang đá. Khung cảnh đối lập giữa hình ảnh trên cung thánh và chiếc quan tài ngay giữa nhà thờ, càng khiến cho nỗi buồn của những người nơi đây thêm nặng trĩu.
Lễ xong, dòng người tuôn ra vội vã. Lúc này, tôi đứng nơi góc khuất nhìn Bảo. Em cầm di ảnh của mẹ, bước theo chiếc quan tài đang được chuyển ra xe tang để đưa đến nghĩa trang. Đôi mắt em sưng húp. Nhưng trong ánh mắt ấy, tôi cảm thấy dường như có một nghị lực vô hình nào đó ẩn chứa mà không đứa trẻ mười tuổi nào có được.
Sau khi mẹ em qua đời vì bị sốt xuất huyết, cả gia đình em chuyển đi đến một nơi nào đó không ai biết. Tôi có lân la hỏi thăm về nơi ở của em nhưng mọi thông tin đều mập mờ.
Mùa Giáng sinh năm ấy, trong máng cỏ tôi đặt cạnh hang đá thiếu đi một tấm thiệp, thiếu đi môt tâm tình đơn sơ của một cậu bé lúc nào cũng hiền lành và lặng trầm bí ẩn.
* * *
Mười lăm năm trôi qua…
Dòng chảy cuộc đời vẫn lặng lẽ. Mọi kí ức cũng dần phai mờ theo năm tháng. Hình ảnh cậu học trò nhỏ ngày xưa trong tôi giờ đây chỉ còn là chút kỉ niệm đọng lại nơi tiềm thức.
Hôm nay, tôi từ Quy Nhơn đến Cần Thơ để dự lễ. Có lẽ tôi sẽ không còn nghĩ đến Bảo nếu tôi không gặp lại em trong một dịp rất đỗi tình cờ như thế này. Và tôi tin rằng, đây chính là thánh ý tuyệt diệu của Thiên Chúa.
Chúng tôi có một buổi chiều tâm sự trong quán cà phê nhỏ cạnh nhà thờ.
Thời gian như có sức mạnh biến đổi vô hình. Cậu bé nhút nhát ngày xưa giờ đã trở thành một chàng thanh niên cao lớn mạnh khỏe tràn đầy nhiệt huyết. Bảo hiện tại đang là chủng sinh của đại chủng viện Thánh Quý Cần Thơ.
- Sau khi mẹ mất, ba đưa em về quê nội ở Cần Thơ. Ba nói rằng Quy Nhơn có nhiều hình ảnh của mẹ quá, ba sợ sống ở đó ba sẽ lại nhớ đến mẹ mà không chăm lo cho cuộc sống nữa.
- Vậy cuộc sống của em khi đến Cần Thơ như thế nào?
- Khi đến Cần Thơ em buồn lắm. Ba đi làm cả ngày, ông bà nội thì đã già yếu. Em phải tự đi học mà không có ai chở. Mọi công việc trong nhà, trước kia có mẹ làm, giờ thì hai cha con phải tập quán xuyến hết mọi thứ cô ạ.
Trong quán cà phê, những bản nhạc giao hưởng đang rót vào tai những giai điệu êm dịu. Bảo nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục trút nỗi lòng:
- Em vẫn còn nhớ, trong một tiết học giáo lí xưa, cô đã từng nói rằng: Mọi chuyện xảy ra dù có xấu đến đâu thì tất cả đều là hồng ân Thiên Chúa ban. Đừng bi quan, nhưng hãy vui mừng tìm kiếm điều tốt đẹp đang ẩn sâu bên trong...
- Ôi Bảo, khi đó em rất nhút nhát, rụt rè và chậm chạp nữa chứ! Cô không nghĩ rằng em còn nhớ những điều cô đã nói từ mười lăm năm trước đấy!- Tôi ngỡ ngàng nhìn cậu bé của ngày xưa.
- Khi ấy mẹ em đang phải chống chọi với nhiều căn bệnh, nên em chẳng thể nào vui vẻ chơi đùa như các bạn khác. Nhưng những gì cô dạy, em đều nhớ cả.
Bảo im lặng nhìn tôi cười nhẹ. Em lại tiếp tục nhấp một ngụm cà phê như để nén lại niềm xúc động khi nhớ đến người mẹ quá cố.
- Đến bây giờ em hiểu rằng những thử thách mà Chúa gửi đến, giúp em ngày càng trưởng thành và độc lập hơn rất nhiều. Đến Cần Thơ, khi biết hoàn cảnh của em, Cha sở đưa em vào ban giúp lễ. Cha sở giúp em nhiều lắm. Ngài dạy dỗ em những điều hay lẽ phải, ngài giúp em vượt qua mọi yếu đuối để trở nên mạnh mẽ hơn, ngài hướng dẫn đời sống tinh thần và hướng em đến ơn gọi linh mục. Cô biết không, đối với em đây quả thực là một điều tuyệt vời.
Tôi nguyện thầm cảm ơn Chúa vì những hồng ân cao quý mà Ngài đã ban cho Bảo. Giờ đây, trước mặt tôi không còn là cậu bé trầm mặc rụt rè nữa mà là môt chàng trai thông minh, đạo đức đang trên đường tìm hiểu ơn gọi để có thể hiến thân phục vụ Thiên Chúa.
- Xin lỗi… Thầy Bảo ơi, Cha Vinh đang tìm thầy có việc gì đấy!- Một cậu thanh niên đến bàn chúng tôi rồi nói với Bảo.
Chúng tôi đành nuối tiếc nói lời chào tạm biệt.
Nơi góc cà phê nhỏ ấy, bản nhạc giao hưởng vẫn ngân lên du dương êm dịu
***
Thời gian trôi qua thật nhanh. Lúc này, trời đã chuyển đông. Những cơn gió ùa về mang theo cái lạnh khô khốc. Một mùa Giáng sinh nữa đã đến.
Giáng sinh năm nay, tôi nhận được một món quà ý nghĩa từ Bảo. Em gửi tôi một phong bì, bên trong có một bức thư và hai tấm thiệp. Một là thiệp mời dự lễ phong chức linh mục. Tấm còn lại là thiệp Giáng sinh.
Đó là tấm thiệp năm xưa tôi đã phát cho em, để em viết tâm tình gửi lên Chúa Hài Đồng.
Có lẽ bây giờ các bạn muốn biết trong tấm thiệp cũ ấy viết gì phải không? Nhưng tôi lại muốn nói cho các bạn về nội dung trong bức thư trước.
Trong thư, Bảo viết:
“Cô Thanh Tâm, không biết cô còn nhớ tấm thiệp này không? Lẽ ra đây là tấm thiệp dâng cho Chúa Hài Đồng năm xưa. Năm ấy em chưa kịp xin Chúa cho mẹ em được khỏe mạnh thì mẹ đã qua đời. Giờ đây em muốn gửi cho cô, mong cô giúp em mang tấm thiệp này gửi lên Chúa như cô đã làm cho lớp giáo lý năm xưa…”.
Và tấm thiệp Giáng sinh ấy chứa đầy tâm tình cảm tạ Chúa vì tất cả mọi điều, đặc biệt là cho hồng ân linh mục mà Bảo sắp lãnh nhận.
Tôi xúc động không nói nên lời. Trong suốt hai mươi năm làm giáo lý viên, có lẽ đây chính là giây phút hạnh phúc nhất của tôi.
Một mùa Giáng sinh nữa lại đến. Tiếng chuông ngân vang réo rắt đan xen với những bản nhạc thánh du dương, hòa cùng niềm vui của toàn nhân loại trong đại lễ đón mừng Con Thiên Chúa giáng trần.
Cảm tạ Chúa vì những hồng ân cao vời Ngài đã ban tặng chúng con.
Dương Thái Chân
Qui Nhơn.