*
Matta Võ Trịnh Như Quỳnh (Gx.Phú Hòa)
Hôm nay là ngày tròn
ba tuổi của con trai chị. Chị là một bà mẹ trẻ, vì một lần dại dột, chị đã đánh
mất cả bản thân. Chị nhớ năm ấy chị còn là một cô nữ sinh lớp mười hai ngây
thơ, hồn nhiên. Chị nổi tiếng về độ ngoan hiền, ba mẹ rất tự hào về chị, bà con
lối xóm ai cũng khen ngợi chị hết lời. Có người còn trêu chị rằng chị không nên
lấy chồng mà đi tu thì hơn, người của chị phải sống đời tu mới phải, chị cũng
chỉ cười cho qua.
Nhưng rồi mọi chuyện
đã ngã qua một trang khác, không ai ngờ đến. Chuyện xảy ra vào giữa năm lớp mười
hai, lúc này trường chị bắt đầu chia lại lớp theo từng ban. Chị vốn thông minh,
lanh lẹ nên đã chọn vào ban tự nhiên. Cuộc sống của chị cũng từ đây mà thay đổi,
chị gặp được anh. Anh đã chủ động bắt chuyện và làm quen với chị. Vốn dĩ chị chỉ
nghĩ: “Ừ! Học được lớp mới mà còn có người đồng hành thì thật là tốt. Biết đâu
còn giúp được gì cho mình”. Không được bao lâu, chuyện gì đến sẽ đến, hai người
nảy sinh tình cảm. Đây là lần đầu tiên chị rung động trước một người con trai,
tính chị thật thà lại chưa bao giờ rơi vào trường hợp như thế này nên chị đã
không kìm chế được bản thân. Trong những ngày sau khi tin của chị bị vỡ lỡ, chị
sống không bằng chết. Anh cũng từng hứa sẽ ở lại bên chị dù có ra sao đi nữa,
nhưng rồi anh cũng lạnh lùng rời bỏ chị mà đi cùng câu nói: “Không thể tiếp tục
được, anh còn tương lai, điều kiện gia đình và ba mẹ anh không cho phép”. Việc
học ở trường bị dở dang, ba mẹ chị ghẻ lạnh, những lời khen của bà con lối xóm
thay bằng những lời đay nghiến cay nghiệt. Tưởng chừng chị sẽ chết đi trong đống
bùi nhùi ấy. Có lần chị có ý định bỏ đứa bé ấy đi, nhưng mọi chuyện như đều đã
có dự định từ trước, một con đường mà Thiên Chúa đã sắp đặt sẵn. Trong lúc cùng
cực và khốn đốn ấy, chị chỉ biết chạy đến bên Đức Mẹ, chị biết rằng chỉ cầu
nguyện cùng Mẹ thì mới mau qua cơn khốn khổ này. Mọi chuyện lại không suôn sẻ
như chị tưởng, ba mẹ đuổi chị ra khỏi nhà. Chị đi lang thang, lúc đấy thực sự
trong người chị chỉ còn duy nhất một dây chuỗi. Chị cầm theo và lần, chị lần
nhiều lắm, chị khóc đến kiệt cả sức… Rồi chị thiếp đi…
Mọi thứ trắng xóa,
người đàn ông có mái tóc dài màu nâu, gương mặt thánh thiện bước đến bên chị. Ông
ta có mái tóc nâu dài ngang vai, mặc đồ kiểu người Do thái xưa, nhẹ nhàng đặt
tay lên đầu chị. Cùng với đó là một người phụ nữ tay cầm sợi dây chuỗi của chị,
bà cũng mặc đồ kiểu người Do thái xưa, mặt phúc hậu, nhìn chị mỉm cười. Lúc này
chị cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn, không còn cảm giác lo sợ hay mệt mỏi nữa. Chị
chỉ nhớ người đàn bà ấy nói: “Đây là một thiên thần, con hãy trân trọng và giữ
gìn”. Rồi bà cùng người đàn ông kia biến mất. Chị giật mình, mở mắt thì thấy
mình nằm trên giường trong một ngôi nhà cũ kĩ, một bà cụ đang cầm tô cháo nóng
hổi, khói bốc lên nghi ngút ngồi cạnh chị.
- Đây là đâu? Bà là
ai vậy ạ?- Chị yếu ớt hỏi.
- Ta phải hỏi cô là
ai mới phải! Nửa đêm nửa hôm già này lại khó ngủ, rồi như có ai đó khiến ta phải
ra trước nhà, vừa ra đến cửa thì thấy cô đây. Khổ, bụng mang dạ chửa mà đi đâu
đến nửa đêm cho ngất xỉu thế này.
Nói rồi bà cho chị ăn
hết chỗ cháo kia, chị tỉnh táo hẳn, tràng chuỗi chị vẫn còn cầm trong tay. Chị
chợt hiểu ra, bước đến bên bàn thờ trong nhà bà cụ, chị cúi đầu đọc kinh tạ ơn.
Chị sực nhớ lời Người đã nói, đây là một thiên thần, chị sẽ giữ lấy, sẽ cố gắng
hết sức. Rồi chị ở lại tại nhà bà cụ cho đến khi trở dạ. Vì bà cụ neo đơn nên
cũng săn sóc và lo lắng cho chị như con gái của mình. Chị sinh được một bé trai
kháu khỉnh, chị tự nhắc bản thân phải biết cố gắng, lúc trước cố gắng một thì
giờ chị phải cố gắng mười. Và hơn lúc nào hết, niềm tin của chị lúc này đang rất
mạnh mẽ. Chị biết không chỉ bản thân chị đã cưu mang đứa trẻ này, chính lòng
tin của chị cùng tình yêu của Thiên Chúa đã giúp chị có được ngày hôm nay.
Một thời gian sau bà
cụ lâm bệnh rồi mất. Cũng chính lúc này, lời cầu nguyện của chị lại được đáp lại,
ba mẹ chị mở lòng tha thứ cho lỗi lầm năm xưa. Chị cùng con trai được đón về
nhà.
Qua bao gian truân thử
thách, cuối cùng chị cũng đã tìm được bến đỗ của cuộc đời mình. Chị biết, chính
niềm tin của chị đã cứu lấy chị. Thiên Chúa đã sắp đặt sẵn mọi thứ, không để ai
phải chịu thiệt cả, chỉ là niềm tin người ta chưa đủ mạnh để nhận ra tình yêu
vô bờ ấy. Chị thầm cảm ơn về biến cố qua đã giúp chị trưởng thành hơn, đây là một
dấu mốc không thể quên trong cuộc đời chị.
Nhìn con ngủ say mà
lòng chị bình yên đến lạ. Chị đọc kinh buổi tối rồi cầu nguyện cho mọi thứ đã
qua. Chị chỉ mong lại có thêm một ngày để được sống, được chìm trong tình yêu
bao la nhiệm mầu của Thiên Chúa.