* Têrêxa Lê Thị Mỹ
Duyên
(Gx.Tuy
Hòa)
Trong cuộc sống, tôi thiết nghĩ ai cũng có lúc tự trách bản thân mình. Với tôi, hiện
tại tôi cứ ngày đêm tự trách bản thân và cảm thấy mình thật tội
lỗi.
Vậy là
cánh cửa đại học đã chào đón tôi… Bước vào cuộc sống sinh viên, tôi nghĩ mình cũng đã trưởng
thành hơn rất nhiều so với những ngày tháng còn thướt tha với chiếc áo dài. Những tháng ngày
bước vào đại học đã có rất nhiều người giúp đỡ tôi, đặc biệt người đã giúp tôi trưởng thành
hơn trong cách suy nghĩ cũng như hành động chính là bố. Giờ đây, bước vào cuộc sống mới, mảnh
đất mới, tôi nhận ra sự thay đổi của mình, nhận ra được lầm lỗi của mình.
Tôi còn
nhớ những ngày trở về nhà sau thời gian ôn thi đại học, mặc dù thi cử không tốt lắm nhưng
người động viên và luôn thúc giục tôi cầu nguyện cùng Chúa chính là bố. Ngày biết kết quả, tôi
không đậu được ngành mình thích, bố cũng buồn lắm. Tôi đậu một ngành học ở đại học Tây Nguyên,
nhưng tôi lại không thích học ở đó và có ý muốn học ở Đà Nẵng. Sáng hôm đó, tôi bày tỏ ý kiến
với bố rằng mình muốn ôn thi lại, nhưng bố bảo tôi hãy cố gắng chấp nhận những gì mình đang
có, bởi đó là một phần ơn Chúa ban cho. Lúc đó tôi cương quyết với bố về ý định của mình và đã
nói những lời rất đỗi khó nghe. Tôi đã vô tình cho rằng bố luôn muốn sắp đặt cho con cái mà
không muốn cho tôi được chọn lựa. Bây giờ tôi mới nhận ra cái sai hoàn toàn ở mình, bởi đăng
kí chọn trường là quyết định của tôi. Vài hôm sau, thấy ở Đà Nẵng có trường tuyển sinh đợt 2,
tôi liền hớn hở báo cho bố về nguyện vọng của mình, bố cũng mỉm cười và ủng hộ tôi. Đến ngày
nộp hồ sơ, bố đã chở tôi vòng đi vòng về để làm giấy tờ, đi trên đường còn bị té xe nữa, không
hiểu sao lúc đó tôi không cảm nhận được tình yêu thương mà bố dành cho tôi. Đến một ngày kia
nghe tin tôi đậu trường đó, gia đình tôi ai cũng mừng, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng như ơn
Chúa đang đổ tràn trên tôi. Sáng hôm sau, tôi cùng với bố và em gái làm việc, tôi nhờ em vào
lấy nước thì bố bảo tôi lười rồi cứ đổ việc lại cho em út. Bố lặp lại câu đó mấy lần. Lúc đó
tôi cảm thấy dường như bố trách mình quá đáng, tức mình liền
nói:
- Bố nói
xàm gì vậy?
Bố im lặng một lúc rồi
nói:
- Con
nói ai xàm đó? Cả anh với chị con chưa ai dám nói bố xàm, cho con đi học rồi giờ về đây ăn nói
với cha mẹ thế hả?
Tôi nín lặng, rồi cũng chẳng hề quan tâm, còn cho rằng bố sai thì mình mới nói
vậy. Từ giây phút đó, tôi giận bố và chẳng hề nói chuyện với bố, đôi lúc còn gắt gỏng với bố.
Tôi trở nên hỗn láo, tỏ thái độ không tôn trọng bố. Đến ngày vào đại học, bố đã đưa tôi đi đến
nhà lưu xá các Soeur ở Đà Nẵng, mà trong lòng tôi vẫn còn lạnh nhạt với bố. Rồi đến ngày bố
về, bố đã làm tôi bật khóc bởi câu nói: “Bố chưa bao giờ rơi nước mắt vì ai ngoại trừ
con".
Thế là
bố cầm ba-lô bước đi thật nhanh. Lúc đó nước mắt tôi tuôn ra vì hối hận, vì thương bố. Khi
bước vào cuộc sống mới, tôi mới thấy được sự sai lầm của mình thật đáng trách, tôi tự hỏi tại
sao mình không thể cảm nhận được tình yêu thương thực sự mà bố mẹ dành cho mình sớm hơn. Tôi
chỉ đam mê những sở thích cá nhân, mà ai đó ngày ngày phải hi sinh thầm lặng để giúp tôi thực
hiện. Tôi thật sự hối hận và chỉ mong thời gian đó quay lại để sống tốt hơn với bố. “Mày là đứa con bất hiếu làm buồn lòng bố mẹ. Dù mày
hư như thế, nhưng bố chẳng một lời kêu trách, trái lại còn khóc vì mày, động viên, dành cho
mày những lời khuyên”.
Tình yêu của bố thật ngọt ngào và
ấm áp, cao cả, vô vị lợi. Giờ đây, tôi rất muốn nói với bố lời xin lỗi một cách chân thành và
cầu xin Chúa ban cho bố mẹ mọi ơn lành. Mong rằng tôi sẽ chẳng bao giờ vấp phạm lỗi lầm đó một
lần nào nữa.