Nhập từ khoá và bấm Enter để tìm kiếm...

Vì Sao Không Tỏa Sáng



L

 iệu trên vũ trụ bao la kia, có vì sao nào không thể tỏa sáng hay không? Ông tôi thường nói rằng, mỗi vì sao trên trời tượng trưng cho một con người dưới trần thế. Khi một vì sao xuất hiện tức là đã có một người được sinh ra, còn nếu một vì sao biến mất tức là một con người đã mất đi. Vì sao tỏa sáng thể hiện ước mơ, mục đích và lí tưởng sống của con người đã được thực hiện. Vậy, liệu trên bầu trời vô tận kia, có vì sao nào cứ mãi tồn tại mà không phát sáng hay không?


 “Vô dụng… vô dụng… thật sự là rất vô dụng…”


 Nó post dòng status lên trang blog của bản thân rồi quay lại bàn học. Phải, nó là một đứa cực kỳ vô dụng đến nỗi nó chẳng biết nó được sinh ra để làm gì. Nó “may mắn” hơn bao người, có một gia đình bố là giám đốc công ty, mẹ là hiệu trưởng trường trung học, anh lại đang đi du học nước ngoài, và nó, nó là một đứa con gái không gì nổi bật, học lực trung bình. Vì công việc và việc học nên chẳng mấy khi gia đình nó có đông đủ. Nhưng cứ y như là mỗi lúc gia đình nó họp mặt, cái “bảng điểm” đáng thương của nó là bị lôi ra xem xét và phanh phui không thương tiếc. Được rồi, nó phải thừa nhận là so với gia đình nó thì nó học rất tệ, nó chẳng thừa hưởng được tí gen thông minh nào cả. Tuy nhiên, cũng không vì thế mà nó có thể chấp nhận việc gia đình nó “nhạo báng” cái bảng điểm và đầu óc của nó: “Con gái con lứa mà học hành chẳng ra gì, khổ thật!”. “Xem anh mày đi, chẳng hiểu sao mày vô dụng thế”. “Không biết có phải con nhà này không nữa!”… Đủ rồi, nó nghe cũng đủ rồi, nó chẳng phải hòn đá, nó có suy nghĩ và có lòng tự trọng. Nó hận, hận bản thân nó vô dụng đến mức chẳng thể nói câu nào với ba mẹ nó, cũng chẳng thể cải thiện cái bảng điểm tồi tệ của nó. Nó hận cả cái người đã cho nó xuống đời, tại sao nó xuống mà chẳng cho nó biết nó phải làm gì ở đời? Nó hận…!


 Nửa đêm…


 Nó quay lại trang blog của mình sau vài tiếng “học bài” trên bàn học. Dòng status lúc nãy của nó đã được rất nhiều “like” và “comment”. Nó kéo chuột và xem những comment kia: Đa số chúng đều là các comment vớ vẩn đại loại như: “rảnh quá à”, “hơi rảnh”, “lo học bài đi”, “tào lao quá”… Chẳng ai hiểu cuộc sống của nó cả… “Yên tâm đi em, Chúa sinh ra em thì Ngài sẽ dùng em để cứu vớt con Chúa. Không ai trên đời này là vô dụng cả!” Cái comment cuối cùng đập vào mắt nó, khác biệt hoàn toàn so với những comment khác. Gì vậy? Ai lại đi comment kiểu kì lạ vậy? Chúa là ai? Nghĩ một hồi, nó trả lời comment này: “Cảm ơn đã động viên em ạ!” Đây là comment duy nhất cổ vũ nó trong hàng loạt comment khác, dù gì thì nó cũng phải cảm ơn họ chứ.


 “Anh tin chắc rằng, sẽ có một ngày, Chúa đưa em đi tìm mục đích sống của em. Vậy nên em hãy yên tâm đi nhé, không có lâu đâu”. Người kia lại trả lời.


 Nó đọc xong câu trả lời ấy liền đi ngủ vì trời cũng khuya lắm rồi. Một “đống” những câu hỏi nghi vấn theo nó lên giường: “Chúa là ai?”, “Tại sao Chúa có thể làm nó không vô dụng?”… Thôi, có lẽ nó nên đi ngủ, quên hết đi.


 Một tuần sau…


 Nó vẫn bị ám ảnh bởi cái comment của người đó. “Chúa có thể làm cho nó không vô dụng à, tin được không đây? Đến cả bài kiểm tra Lý vừa rồi nó còn không thể làm cho ra hồn huống chi là việc khác. Vớ vẩn…”. Thế nhưng những cái lời nói vớ vẩn đó cứ đọng vào tâm trí nó, đọng mãi, không biến mất được.


 - Nè Linh…


 - Gì đó?


 - Nó giật mình, có ai đó đang gọi nó.


 - Ăn trưa thôi. - À, ừm… - Thì ra là Thanh, cô bạn cùng lớp của nó.


 - Linh nè!


 - Sau khi ăn trưa, cô bạn bỗng nhiên kéo nó ra sau trường.


 - Sao Thanh?


 - Chiều nay Linh rảnh không?


 - Ừm, rảnh. Chi vậy?


 - Hay quá! Vậy chiều nay đi với Thanh, giúp Thanh một hôm nhé!


 - Có chuyện gì? - Cứ đi rồi sẽ biết.


Buổi chiều…


 Thanh xuất hiện ở ngã ba đường trong bộ áo dài và nụ cười tươi tắn. Trời, gì đây? Đi đâu mà “vác” cả bộ áo dài thế này. Nó có “linh cảm không lành”. Vừa thấy nó, cô bạn đã vội tới, lôi xềnh xệch nó đi.


 - Từ từ, chậm chậm thôi…


 Mười lăm phút sau, nó và Thanh dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ khuất sâu trong lòng thành phố ồn ào. Thanh nghiêm chỉnh sửa bộ áo dài của mình, rồi gọi:


 - Sơ ơi! - Thanh kêu lớn tiếng.


 - A… là cô Thanh… cô Thanh đến rồi!- Tiếng gọi vừa dứt, một lũ trẻ vội vàng chạy ra, vây xúm xít lấy nó và Thanh.


- Thế nào… đã thuộc bài hết chưa? Hôm nay là cô sẽ dò bài đấy nha!


 Thanh vui vẻ bước vào, đáp chuyện tự nhiên với lũ trẻ. Nó theo Thanh vừa đến cổng đã thấy lũ trẻ lúc này ngồi ngay ngắn ở sân đất trước nhà. Thanh lôi nó vào, vui vẻ cất tiếng:


 - Nào, các con, hôm nay cô Thanh mang đến cho các con một cô giáo mới. Đây là cô Linh, sẽ dạy các con học Toán.


 Đùa à, thì ra là nhờ nó đi dạy sao? Để lũ trẻ cười nó à? Thanh đúng là đồ “dở hơi”! “Không sao, tớ thấy cậu hơi buồn nên mới đưa cậu đến đây. Dạy chúng nó không khó đâu, chúng rất ngoan. Hôm sau cậu có thể đến nếu cậu buồn”. Thanh quay sang nói như đọc được tâm trạng của nó vậy.


 - Cô Linh, cô Linh, nghe hay thật nhỉ! Thêm cô mới vui thật… Cô Linh, từ nay cô chỉ con tính nhé!- Lũ trẻ trở nên ồn ào khi nghe tên nó.


 - À, ừ… - Nó cố gắng nặn nụ cười tươi với lũ trẻ.


 - Cô Linh ơi, 1 + 1 = 2 đúng không ạ?


 - Ừ… - Cô Linh ơi, chỉ con tính cái này với?


 - Đưa cô xem. - Cô Linh ơi, cô Linh ơi…


 Loay hoay đã hết buổi chiều. “Phù”, cuối cùng nó cũng xong “việc”. Nó đứng dậy, cười với Thanh và lũ trẻ, sau đó ra về: “Thôi cô về đây. Lần sau cô sẽ quay lại”. Tiếng “cô” cứ ngượng cái miệng nó sao ấy, từ thưở “cha sanh mẹ đẻ” đến giờ, đây là lần đầu tiên nó “dạy” người khác học, lần đầu tiên là một người cô, một người cô “mù chữ”…


 - Ơ, chưa đọc kinh cảm ơn Chúa mà cô về, lần sau Chúa sẽ không phù hộ chúng ta học tốt đâu ạ!


 - Hả? Đọc kinh? Cảm ơn Chúa? - Tiếng “Chúa” bỗng nhiên đập vào đầu nó.


Từ trong gian bếp, một người phụ nữ trung niên đi ra gọi: “Mấy đứa học xong cất vở rửa tay rồi vào sơ xướng đọc kinh cảm ơn Chúa nào” - “Dạ”… Lũ trẻ chen nhau lôi cả nó vào phòng khách. Nó, Thanh và lũ trẻ đang quỳ trước bàn thờ Chúa, một bàn thờ nhỏ nhưng sạch sẽ, tươm tất.


 - Nhân danh Cha, và Con, và Thánh thần… Amen.


 Sau lời xướng của vị sơ kia, lũ trẻ đều làm dấu rồi đồng loạt đọc kinh. Được rồi, nó cũng sẽ làm dấu và cảm ơn Chúa. “Chúa ạ, tuy con không biết Ngài là ai, nhưng con vẫn cảm ơn Ngài vì hôm nay tự nhiên con đã có một cơ hội làm cô giáo”. Giờ đọc kinh kết thúc, vị sơ và lũ trẻ tiễn nó về. Tiếng chuông nhà thờ bên kia phố vang lên tỉnh thức lòng người giữa cuộc sống.


 Sáng thứ tư đầy nắng…


 Nó tan trường trong bực bội. Nó đang bực bản thân nó, điểm bài kiểm tra Lý của nó thật tệ. Lang thang trên đường phố một hồi, chẳng biết cơ duyên thế nào, nó trở lại căn nhà hôm trước. Và, cũng chẳng biết lấy dũng khí đâu ra, nó gọi cửa.


 - A… cô Linh quay lại rồi… Thấy chưa, chị đã xin Chúa cho cô Linh quay lại với chúng ta mà… Cô Linh!


 Lũ trẻ nháo nhào khi thấy nó. Lúc nào cũng vậy, nó có cảm giác như chúng coi nó là một báu vật, điều đó dường như khiến nó không buồn nữa. 


 - Hôm nay cô Linh lại đến dạy chúng con phải không ạ?


 - Thế các con đã học bài chưa nào?


 - Rồi ạ!


 - Cô Linh ơi, bữa qua cô bày cho con đếm, bữa nay con đếm được rồi, bên này có tám bạn, bên kia mười, đúng chưa?


 - Con còn có thể tính xem con đã thuộc bao nhiêu kinh, nhiều thứ lắm ạ…


 - Cô Linh giỏi quá, cô Linh dạy con biết tính, cô Linh là giỏi nhất…


 - Ở trường, ai cũng thích cô Linh phải không? Bố mẹ cô hay nói tự hào về cô lắm hả?


Nó ngẩn ngơ người trước câu nói của lũ trẻ. Từ trước đến nay, nó chưa bao giờ nhận ra rằng nó có tác dụng với cuộc sống này, chưa lần nào. Vậy mà giờ đây nó lại chính là người mang lại hạnh phúc cho lũ trẻ, nó trở thành một người vô cùng quan trọng với chúng… Nó thật sự có tác dụng, Chúa ơi!


 Nó vào nhà cùng lũ trẻ sau một lúc “đứng như trời trồng”. Buổi chiều hôm ấy, nó cùng lũ trẻ học bài và nghe sơ kể chuyện về Chúa. Bây giờ, nó đã biết trên thế gian này có Chúa. Chính Ngài đã đưa nó đến đây, cho nó tìm được giá trị thật của mình. Nó là con của Chúa, con của Đức Mẹ. Trời chập choạng… Nó ra về, các sơ tặng nó một chuỗi Mân Côi và một cuốn sách kinh để học Đạo nếu nó muốn. Chắc chắn rồi, nó sẽ học.


 - Cô Linh ơi, cô sẽ trở lại với chúng con chứ ạ?


 - Lũ trẻ nhìn nó vẻ cầu khẩn.


 - Tất nhiên rồi, không chỉ dạy học, cô Linh sẽ cùng các con đi nhà thờ và đọc kinh nữa. Cô Linh hứa đấy.


 - Hay quá! Vậy cô Linh về bình an nhé! Chúa sẽ chúc lành cho cô.


Bên kia đường, tiếng chuông nhà thờ vang lên, bầu trời hoàng hôn, phủ màu hồng tình yêu…


 Khi ông tôi mất đi, tôi mới nhận ra rằng, không có ngôi sao nào là không phát sáng cả. Vì nếu có những ngôi sao không thể phát sáng được, chúng sẽ sáng lên nhờ ánh sáng của Mặt Trời. Bởi lẽ đó, mỗi chúng ta cũng vậy. Không ai có thể tự sống được mà không cần Thiên Chúa - nguồn sáng vĩnh cửu. Mặt Trời sẽ soi rọi và chiếu sáng khắp mọi nơi, khắp vũ trụ này. Và, việc mà một ngôi sao bé nhỏ như chúng ta cần làm, là hướng về Mặt Trời - Thiên Chúa chờ đợi nguồn ánh sáng hồng ân...




Lê Thị Phương Linh

Sn 2000 - Qui Nhơn.