ốn giờ sáng, trời vẫn mưa nặng hạt như chiều hôm thứ bảy. Bầu trời đen kịt, không khí ẩm ướt lạnh toát. Ếch nhái vẫn còn kêu ra rả. Định bước xuống giường, người co rúm lại, thân mình run lên vì vừa chui ra khỏi cái chăn ấm. Thế là một ngày làm việc mục vụ giáo xứ bắt đầu.
Mặc chiếc áo mưa trên người, Định thấy ớn lạnh dọc khung xương. Cái lạnh không chỉ từ bên ngoài mà còn rỉ rả tận sâu thẳm trong lòng. Cái lạnh xuất phát từ thực tế Định phải đối mặt sau này. Rồi đây, là một linh mục, anh sẽ phải thức khuya dậy sớm. Là linh mục, anh sẽ phải thức dậy bất cứ lúc nào khi ai đó cần xức dầu… Nghĩ đến bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho Định chồn chân. Cái thực tế ấy đang được rèn luyện ngay từ bây giờ. Bỏ qua tất cả những ý nghĩ vu vơ ấy, Định chà hai bàn tay vào nhau thật mạnh, rồi áp nó lên mặt xoa đi xoa lại mấy lần. Hít vào một cái thật sâu, anh tiến vào cơn mưa.
Dường như càng về sáng, không khí càng lạnh và mưa càng to hơn. Trên chiếc xe máy đã nhuốm màu thời gian, Định chạy phăng phăng, dù cho gió có đẩy mưa tạt vào mặt đau rát. Trời mưa to, nước lênh láng cả mặt đường. Con đường đến Đồng Bò không vắng bóng xe chạy, tuy nhiên, có lẽ vì mưa mà hai bên đường yên ắng khác thường. Mấy cái quán ăn thường hay mở cửa sớm, hôm nay vắng tanh không bóng người, không ngọn đèn đốm lửa. Mấy bà hàng cá vẫn cứ chạy xe băng băng. Mấy ông công nhân vừa ra ca chạy đi vội vã. Dưới mưa, không ai chịu ngừng hoạt động của mình, thầy Định cũng vậy. Dù mưa, dù gió, dù lạnh, dù cô đơn, dù nhơ nhớ… thầy cũng chạy xe đi trong niềm tin yêu và những nụ cười tươi đẹp không thể diễn tả.
Cứ thế, qua một dãy phố rồi hai dãy phố, qua cầu Bình Tân rồi theo con đường dọc núi, Định tiến đến Đồng Bò. Bỗng đâu phía trước có tiếng gọi í ới:
- Thầy ơi! Mưa to thế mà thầy vẫn đi giúp xứ sao?...
Định chưa kịp trả lời, lại có tiếng nói từ phía trước vọng lại:
- Thầy ơi! Mấy câu chuyện thầy kể hay và vui lắm... Con kể cho mấy đứa nghe, đứa nào cũng ôm bụng cười ngất ngưởng. Chúng nó kháo với nhau: hôm nay dù mưa to gió lớn đến mấy, chúng nó cũng đi học giáo lý để được nghe thầy kể chuyện đấy…
Vừa định thần lại sau chặng đường dài trong mưa, Định mới biết mình đã đến Nhà thờ Phước Đồng. Trước mắt Định, con bé Trân đang đứng trên sân nhà thờ vẫy vẫy hai tay. Nó muốn làm cho Định chú ý đến lời nói của nó. Hôm nay sao con bé múp máp và dễ thương thế! Nó mặc cái áo màu trắng kem, quần rin ôm sát, tóc thắt tít thả thòng hai bên có đính hai cái bông nhỏ xíu. Chân nó lại đi đôi giày trắng xinh xinh. Trông nó thật dễ thương và rất “teen” luôn! Nhất là đôi giày trắng, đôi giày ấy làm cho lòng Định nhớ lại đôi dép tổ ong trắng muốt của anh bao nhiêu năm về trước…
Cái đôi dép tổ ong... Hồi ấy, nhà anh nghèo lắm. Má anh lại vừa sinh con út. Hằng ngày, ba đi câu cắm kiếm cá đong gạo. Anh phải đi chợ bán cá thay cho má. Ngày nào cũng vậy, sáng đi học, chiều về bán cá. Bán cá xong, anh lại đi đong gạo rồi về nhà chuẩn bị cho bữa tối. Và cứ mỗi lần đi chợ, anh lại đi ngang qua hàng dép của bà Tám Bông. Anh bị hớp hồn vào màu trắng ngà của đôi dép tổ ong. Anh luôn thầm mong được mang đôi dép ấy một lần trong đời. Và vào một hôm bán được rất nhiều cá, anh đã mua đôi dép ấy mang về nhà. Anh không hiểu làm sao mà mình đã mua đôi dép ấy, bởi giá bán đến 10 ngàn đồng. Mười ngàn là tất cả số tiền anh bán cá có được. Số tiền ấy có thể đong được 10 ký gạo. Thế mà anh cũng dám đưa tất cả cho bà Tám Bông để đổi lấy một đôi dép. Được dép, anh hớn hở ra về quên cả việc đong gạo. Về đến nhà, má hỏi: “Gạo đâu con?”. Anh chỉ biết nhìn xuống đôi dép và sẵn sàng chịu trận đòn sắp giáng xuống. Lặng người hồi lâu, má ôm chặt anh vào lòng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Thế là bữa tối hôm ấy, cả nhà chỉ được vài chén cháo.
Định còn đang nghĩ thì từ sau lưng có tiếng sột soạt đi tới. Anh xoay người nhìn lại thì thấy bà Ba Thuận chống gậy từ dưới sân nhà thờ khập khiễng bước lên thềm. Bà Thuận gầy, người khô đét lại trong tấm nhựa che mưa và cái nón cời rách nát. Đôi chân bà đặt trên hai cái chai nước pepsi được cột khéo léo. Bà bước lên đến chỗ Định đứng. Con bé Trân vẫn còn đang đứng bên cạnh Định.
- Chào thầy!... Trời mưa gió, cực cho thầy quá!
Định đưa tay ra dắt bà cụ bước hẳn lên thềm. Anh đon đả nói với cụ:
- Chào bà Ba! Có gì đâu, con chỉ làm việc bổn phận của con thôi mà. Sao bà không để chiều bớt mưa rồi đi cho đỡ cực. Sáng nay mưa to quá bà nhỉ!
Vừa nói, Định vừa nhìn xuống đôi chân sần sùi của bà. Có lẽ đây là dấu tích của những ngày tháng lầm lũi nắng mưa đi lấy rác kiếm cơm. Gia đình của bà chẳng còn ai sau chiến tranh. Chồng chết trên chiến trường Đà Nẵng không tìm thấy xác. Năm ấy bà vừa tròn 40. Chồng bà ra đi để lại hai người con trai đang tuổi ăn học. Sau khi tốt nghiệp trường phổ thông, cả hai đứa đều nhập ngũ. Vào những ngày khói lửa ác liệt những năm 70, lần lượt bà lại mất đi hai đứa con yêu dấu đang tuổi xuân xanh, chưa vợ chưa con. Thế là bà lủi thủi sống một mình. Thời cuôc năm 75 đã đưa đẩy bà rời xa quê hương Đà Nẵng để trôi dạt về đất Khánh Hòa này. Lúc trước, sức khỏe còn tốt, bà đi làm đủ thứ công việc trong thành phố Nha Trang để kiếm sống. Bây giờ, tuổi già sức yếu, tay chân đã rụng rời, bà chỉ biết đi móc rác lấy ve chai phế liệu bán kiếm sống qua ngày. Không biết Chúa sẽ cất bà đi lúc nào, nên còn bấy nhiêu sức lực, bà lo chu toàn bổn phận con cái Chúa. Hôm nay, dù trời mưa to nhưng bà vẫn dậy thật sớm để đi đến nhà thờ cho kịp giờ lễ. Đấy vừa là niềm vui vừa là thói quen không thể thiếu để bắt đầu một ngày làm việc của bà. Nhìn bà hồi lâu, lòng Định se lại, bất giác Định đề nghị bà:
- Bà ơi! Con có đôi dép nhựa đen, con biếu bà để bà đi cho đỡ cực!
- Ấy chết!... Ai lại đi lấy dép của thầy. Thầy đâu có tiền mà mua lại đôi khác… Tôi mang đôi dép này quen rồi. Cảm ơn thầy nhiều!
Con bé Trân đứng đó nãy giờ mới thêm vào:
- Đúng đó thầy ơi! Con chỉ thấy thầy mang toàn dép cũ không à! Thầy giữ lại mà mang đi. Như thế chúng con mới còn được nghe thầy chọc cho cười nữa chứ!...
Vừa nói vừa cười, con bé Trân cố làm cho Định vui. Nhưng thật lòng, Định thấy thương bà Thuận quá.
- Thôi bà nhận cho con vui. Bà cứ xem đây là quà Giáng sinh con tặng bà. Con còn một đôi nữa ở nhà. Bà cứ nhận cho con vui nghen bà!
Lần lữa mãi, bà Ba Thuận mới chịu nhận. Định thấy vui trong lòng, ngồi xuống tháo đôi dép pepsi của bà ra, rồi mang đôi dép nhựa vào. Con bé Trân phấn khởi:
- Đẹp quá bà nhỉ! Bà xem nụ cười tươi như hoa của thầy kìa…
Bà Ba nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng đen chỉ còn lại mấy cái. Định cũng cười vui cùng bà. Con bé Trân thì xúc động quá mức, khóe mắt nó đầy nước. Nó đứng lên ôm chặt lấy Định khóc thút thít. Có lẽ từ nhỏ đến giờ, nó chưa được cảm nghiệm một khoảnh khắc xúc động đến thế. Lòng thấy vui vui, ngực thấy âm ấm, Định ngước mắt nhìn lên bầu trời đang trong dần, sáng dần, và tỏa đầy hạnh phúc ấm áp tình người.
Nguyễn Thị Tâm
Vinh.
