Nhập từ khoá và bấm Enter để tìm kiếm...

Giọt Nước Mắt Hạnh Phúc



L

 úc đó chị như người điên dại, cứ gào thét bên nấm mồ mẹ. Đôi bàn tay gầy trơ xương ghì chặt đến mức run rẩy, hiện rõ những lằn gân máu xanh lét, rồi từ từ buông thả như nói lên sự bất lực mong manh trước ranh giới sinh tử.


 Hôm nay trên đầu chị đội hai lớp khăn tang. Từ nay trở đi chị trở thành kẻ mồ côi. Ba mất chưa được trăm ngày thì mẹ cũng qua đời. Cả hai mất đều vì căn bệnh ung thư quái ác! Chị nấc lên một tiếng nghẹn rồi đổ khụy người xuống bên nấm mồ mẹ. Những người bạn cùng đưa tang hôm đó đỡ chị dậy. Nhìn cảnh tượng này ai cũng lã chã nước mắt thầm thương tiếc cho chị, còn đang tuổi thanh xuân đã vắng bóng ba mẹ.


* * *


 Ngày đó… ba mẹ chị nghèo lắm, lại đông con. Một mình chị vừa học vừa làm, gắng bươn chải từng đồng để lo cho các em ăn học và giúp đỡ cho ba mẹ nhẹ gánh phần nào. Bưng bê, rửa bát, giúp việc, lượm ve chai… việc nào chị cũng làm. Chị không sợ khó, sợ cực cũng không than phiền hay trách móc ai.


 Chị cứ tưởng cuộc sống đã mỉm cười với chị khi chị được làm dâu trong một gia đình sung túc và sống với người chồng hết mực thương yêu chị. Chị cứ nghĩ ông Trời cũng đang chúc phúc cho cuộc hôn nhân mới này của chị. Nhưng… ai ngờ được, chính cái ngày hạnh phúc nhất của chị cũng là ngày nghe tin dữ ba mình bị ung thư máu. Rồi cứ thế lần lượt mẹ chị cũng qua đời vì căn bệnh ung thư vú. Bao nhiêu tiền dành dụm được lâu nay đều để chạy chữa thuốc thang cho ba mẹ, dù chỉ để kéo dài thêm sự sống mà thôi, chị cũng cam lòng.


 “Về đâu… Tương lai các em chị về đâu?” - Đêm nay chị thức trắng, một đêm dài tủi hổ khóc cho cuộc đời tạm bợ đớn đau. Xong đám tang, xong một kiếp người. Vất vả gầy dựng bao lâu nay để rồi được gì? Một nấm mồ với ba tấc đất là ngôi nhà lạnh lẽo!


 - Em… Mỗi tháng mình sẽ trích ra 2 triệu cho bọn trẻ. Em thử đặt vấn đề với các cậu, các dì xem sao. Bọn trẻ còn phải đi học nữa chứ!- Anh chồng đặt tay lên vai vợ nói.


 - Cám ơn anh, nhưng… chúng mình có thể đưa em gái út về nuôi được không? Nếu anh cho phép, em sẽ xuống thưa chuyện với ba mẹ. - Chị cúi đầu nói mà giọng nghẹn ngào.


 - Anh hiểu tâm trạng của em, nhưng có những cái… khó nói lắm!


 Ngoài kia trời đổ một trận mưa bất chợt. Những lắng lo chẳng khác gì những cơn mưa tuôn xối xả vào cuộc đời chị!


 “Làm sao biết được ngày mai. Làm sao vừa có thể vun vén đời sống gia đình, trọn tình với chồng, trọn phận làm dâu, vừa có thể lo cho các em ăn học nên người mà chẳng thua chúng kém bạn? Phải làm sao? Tương lai các em thật là mịt mù!” - Chị nghĩ.


 Chị cảm thấy một sức nặng vô hình đè xuống trên đôi vai mệt mỏi. Đôi mắt thẳm sâu buồn rười rượi đó lặng nhìn những cơn mưa se lạnh của tiết trời chớm đông, mà lòng chị cũng nhói đau trong câm lặng…


* * *


 Buổi trưa hôm đó chị không thể kìm nén lòng mình, nước mắt chan hoà cùng chén cơm trắng còn thơm mùi gạo mà mặn chát đến nghẹn ngào.


- Cô im cái miệng giùm tôi, nói mãi không hiểu à? Mỗi tháng tôi cung cấp cho 2 triệu, còn lại thì bên dòng họ cô tự liệu.


 - Nhưng… xin anh, xin ba mẹ cho con nuôi em gái út được không?- Chị lặp lại lần nữa.


 Chị vừa nói xong thì anh ta hất văng cái bát xuống bàn. “Xoảng!”… Vỡ tan tành. Chị cúi thấp người xuống lượm từng mảnh vỡ với khuôn mặt thất thần xanh xao, dáng nhẫn nại. Anh chồng bực mình bỏ đi, ba mẹ anh cũng thế. Chị xếp đồ vào vali rồi lại bỏ ra. Đi hay ở lại? Chị chẳng biết phải làm sao nữa! Một bên là gia đình với đứa con chưa tròn một tuổi, bên khác là các em của mình - những đứa trẻ mồ côi. Chị thấy bầu khí gia đình đã tang thương nay lại còn ngạt thở hơn nữa. Chị muốn buông bỏ nhưng không thể. Có những mối quan hệ, có những thứ tình cảm linh thiêng khi bứt ra khỏi mình sẽ rất đau, vì điều đó đồng nghĩa với mất mát, mà có mất mát nào lại dễ chịu đâu!


 - Mặc dầu gia đình dì cũng chẳng sung túc gì nhưng ba mẹ con chết thì trách nhiệm đó vẫn là của dì. Con đừng quá lo nghĩ, cứ trọn phận làm dâu, xây dựng mái ấm của mình đi.


 - Con cám ơn dì, ảnh nói mỗi tháng cung cấp cho các em 2 triệu. Nếu dì đã nói thế con nhờ cả vào dì.


 -Nhờ vả gì! Đó là trách nhiệm cũng như ước nguyện của mẹ con trước khi qua đời mà. À, các cậu cũng nói sẽ giúp các em con nữa, chẳng ai bỏ rơi chúng đâu, bọn chúng đã đáng thương lắm rồi!


 Quá hạnh phúc chị mỉm cười chan hoà trong dòng nước mắt. Vui vì giữa những đêm tối cuộc đời, đâu đó vẫn còn lối thoát.


 Nghẹn ngào trong dòng nước mắt chị nói tiếp: “Con cám ơn dì, người mẹ thứ hai của chị em con”. Nói xong hai dì cháu ôm nhau khóc trong niềm vui. Chinh trong những gian nan đó, con người ta biết nương nhau mà sống, tựa nhau mà vượt qua. thì dẫu có khó khăn trắc trở đến mấy cũng sẽ qua đi nhẹ nhàng.


 Chị ra về mà bước chân như nhẹ nhàng hân hoan. Chiều hôm đó thật đẹp, trời không còn đổ những trận mưa nữa, những đám mây đen cũng tan biến dần để nhường chỗ cho những ánh nắng len lỏi và chiếu sáng qua những đám mây trắng bồng bềnh tinh khôi. Tâm hồn chị cũng như vừa được chiếu sáng khỏi nhưng đêm đen giăng lối. Cuộc đời bao giờ cũng thế, luôn có đó những lối thoát khi ta sống với nhau bằng tình yêu và với trái tim tinh tuyền.


* * * 


 Hai năm sau…


 Thằng bé con chị vui tính lắm. Năm nay nó 3 tuổi, một cái tuổi hồn nhiên trong trẻo. Hình như nơi nào có nó, nơi đó ngập tiếng cười rộn rã. Nó chính là nguồn động viên và là mối dây liên kết tình cảm của gia đình chị. Nhờ nó mà chị trải qua những ngày sống có ý nghĩa và dần quên đi nỗi đau ngày ấy.


 - Sao nhìn con nó có vẻ xanh xao vậy em?


 - Cả tuần nay nó ăn ít lắm, cũng chẳng chịu chơi như ngày thường nữa…


 - Bữa đến trạm họ bảo sao em?


 - Em nói với anh rồi còn gì, người ta bảo con bị sốt nên chán ăn rồi mệt mỏi vậy thôi… Mà uống thuốc trạm kê cả tuần nay rồi sao không thấy bớt!


 Bà mẹ chồng chặc lưỡi nói: “Chúng mày cứ tin mấy đứa trạm y tế, thiết bị kỹ thuật thì không có, cứ nhìn mấy triệu chứng bên ngoài rồi đoán mò vậy! Chiều nay hai đứa đưa con đi bệnh viện khám đi”


 - Dạ, con cũng thấy lo lo…- Chị buồn rầu đáp.


 Thế là thằng bé được mẹ dắt đi khám. Rồi người ta phát hiện trong não của thằng bé có tế bào ung thư đang phát triển. Trong chị mọi thứ sụp đổ hoàn toàn. Chị vò nát tờ kết quả bệnh án, đau đớn nói: “Tại sao lại thế, tại sao lại là thằng bé?”. Chị đứng dậy khỏi ghế rồi đổ khuỵu người xuống, chị khóc ngất đi trên cánh tay chồng mình.


 Đến khi tỉnh lại, vẫn là những câu hỏi: “Tại sao mọi thứ bệnh tật quái ác nhất lại đến với gia đình tôi thế này?”. Không ai trả lời chị cả, chỉ một mình chị đối diện với cơn đau, một mình chị gánh gồng tất cả.


 Đến cả người chồng là điểm tựa nâng đỡ cho mẹ con chị để cùng nhau vượt qua, thì hôm nay cũng hét thẳng vào mặt chị mà rằng: “Mày, chính mày là đứa gieo mầm giống ung thư từ cái dòng tộc của mày về nhà này. Tao đã cưới nhầm người! Từ ngày mày về nhà này, tao chẳng khi nào yên thân…”. Những lời nói ấy như đâm xuyên qua và cắm sâu vào tim chị. Chị đã cố gồng mình để gượng dậy nhưng đành phải buông xuôi, trái tim chị bây giờ tan nát.


 Chiều nay, nhìn đứa con cười mà lòng chị chết lặng. Chị sợ, sợ một ngày nào đó không còn nhìn thấy nó nữa, không còn nghe những tiếng cười giòn tan của nó trong căn nhà vốn đã im ắng này. Chị yêu nó nhưng bây giờ chị hoàn toàn bất lực. Đã biết bao lần chị chạy từ bệnh viện này qua bệnh viện khác để mong có phương pháp điều trị tân tiến; ai chỉ gì, bảo cho ăn thứ gì chị cũng làm theo. Nhưng… mỗi ngày khối u càng lớn và có nguy cơ di căn ở diện rộng.


* * *


 Ngôi nhà trơ sững trong vẻ yên lặng uể oải. Ngay cả những chú chim cũng lặng yên trong khu vườn nhà chị, chỉ còn lại những tiếng mưa tí tách rơi. Chị lặng nhìn những cơn mưa và thất thần lê bước trong chiều mưa lặng lẽ. Chị cứ đi mà chẳng biết mình sẽ đi đâu… Cuộc đời chị là những đêm dài giăng lối. Chị đang bước, bước đi trong đêm tối đời mình và tìm lối thoát cho chính mình.


 Trong lúc khốn cùng ấy, chị dừng chân lại ngay lối đi rải sỏi trước tiền đường Đền thánh Antôn. Chị siết chặt tay mình trên song cửa tiền đường sụp lạy kêu gào đau đớn. Trong tiếng kêu gào là những lời than trách, là những kể lể cuộc đời đau thương, là những lời cầu xin cho con chị được sống. Rồi chị gồng mình đứng dậy, lê sâu vào tiền đường. Mệt quá, chị ngồi bệt xuống đất trước tượng đài thánh Antôn, chị khoanh tay ôm lấy cơ thể mình như người mẹ âu yếm đứa con trong vòng tay. Những nỗi đau đó như đã hủy diệt đời chị, hút kiệt sinh lực chị và từ từ vét rỗng mọi thứ trong chị.


 - Mày đi đâu mà giờ này mới về?


 - Anh chồng cằn nhằn hỏi.


 - Em tới nhà thờ khấn xin cho con mình. - Chị mệt mỏi đáp.


Anh ta hếch miệng cười ngạo mạn mà rằng: “Thần với chả thánh gì cơ chứ! Những cái sờ sờ trước mắt thì không tìm lại đi tìm mấy cái vô hồn vô bổ. Thôi tao xin mày, mày đừng ảo tưởng nữa...”


 Chị im lặng bỏ đi trong khi anh ta đang nói. Ngoài trời mưa đã thôi rơi nhưng căn nhà vẫn lạnh, vẫn mưa, vẫn nặng nề.


 Cứ chiều chiều chị lại đến bên tượng đài thánh An tôn khóc lóc van xin thảm thiết. Có khi chị đến cùng đứa con chỉ để thấy đời vẫn còn chỗ dựa linh thiêng khi bế tắc tuyệt vọng.


* * *


 Một tháng sau, vợ chồng chị dẫn đứa trẻ đi tái khám, bác sĩ Nam nói: “Tôi chưa từng bao giờ thấy trong suốt 15 năm chữa bệnh lại có một kết quả như thế này!... Khối u trong não cháu đã hoàn toàn biến mất, không còn dấu vết ung thư và cũng chẳng để lại thẹo do xạ trị nữa…”


 Nghe xong chị nhảy thót lên mừng rỡ, ôm đứa con vào lòng rồi khóc nức nở: “Ơn Trời, cám ơn thánh Antôn đã lắng nghe tiếng con cầu”. Nước mắt vẫn lã chã rơi làm tóc dính bết vào miệng, chị đặt nắm tay lên mí mắt để ngăn nước mắt trào ra. Chị ôm đứa bé chặt hơn chút nữa và quên đi những mệt mỏi chán chường.


 Mùa xuân lại reo vui trở lại bên gia đình chị. Họ cười, họ hát, họ cảm tạ ơn Trời, cám ơn Thánh Antôn. Mọi vật xung quanh trở nên bừng sáng trong nụ cười giòn tan của thằng bé và niềm vui hạnh phúc trào dâng của gia đình chị.


 - Anh xin lỗi mẹ con em, anh là một thằng chồng tồi!


 Nói xong anh giơ bàn tay cứng rắn lên tự vả vào mặt mình liên tục. Thấy thế chị giữ bàn tay anh lại rồi nói: “Tất cả đã qua, bây giờ em chỉ muốn chúng mình phải thật hạnh phúc, và hạnh phúc lớn nhất của mẹ con em là có anh bên cạnh…”.


 Căn phòng như được hâm nóng lên bằng tình yêu của họ. Tình yêu chân thành của chị làm nở hoa trên những bùn nhơ, làm kết tinh những hạt sương trong lành, làm hồi sinh tất cả.


 Tối hôm đó, gia đình chị trở lại đền thánh để tạ ơn. Gia đình nhỏ tay trong tay đứng trước tiền đường tươi cười hạnh phúc như thể họ vừa tìm lại được nhau, tìm được đường đi lối dẫn cho đời bằng niềm tin vào Chúa. Anh chồng cúi thấp người bế đứa con lên, chị dựa vào bờ vai vạm vỡ của anh và tìm thấy bến đỗ cho hành trình đời chị. Hoà cùng bản thánh ca du dương, nhẹ nhàng vọng ra từ nhà thờ, nơi mọi người đang tụ họp nhau dâng Thánh lễ, nước mắt chị lại rơi. Những giọt lệ long lanh và thoáng một nụ cười bình yên mãn nguyện…




Nguyễn Thị Xuân Trang
Vinh.