… Mày là đứa con hoang, thằng cù bơ cù bất! Ha ha… Con không cha như nhà không nóc…
Những lời chế nhạo, bêu rếu của bạn bè cứ mỗi ngày thêm dày hơn, đổ dồn xuống đầu cu Tin. Chẳng phân biệt sáng hay trưa, chiều hay tối, chỉ cần thấy bóng cu Tin là cả bọn nhao nhao hò hét cho thỏa sự vui thích của trẻ con.
Cu Tin biết mình không đủ sức để chửi lại hay “đần” cho tụi kia một trận cho bõ tức, cu Tin chỉ biết lẳng lặng khóc và khóc…
Mỗi lần thấy cu Tin đi học về chẳng nói chẳng rằng, chị Lan- mẹ cu Tin đã hiểu rõ, nhưng chị không thể làm gì khác được. Bởi chính bản thân chị cũng đau xót có kém gì con trai của chị đâu. Chị cũng chẳng thể làm gì khác để cho sự việc nhẹ nhàng hơn, ngoài cách mà chị cứ sống như bao năm qua là nuôi mãi sự hờn giận, kêu than.
Từ ngày chồng chị, tức bố của cu Tin, đột ngột ra đi trong khi đang mải mê, đang rất nhiệt tình, tâm huyết cho việc xây dựng ngôi nhà thờ của xóm đạo, thì cũng chính từ ngày đó chị giận người, giận trời, giận mọi sự trên cuộc đời này. Chị thừa hiểu chẳng ai là người có lỗi trong sự việc này, nhưng chị không biết phải giải tỏa nỗi đau mất mát lớn lao này như thế nào?
Đó chính là lý do mà chị cứ phải sống mãi trong dằn vặt, trong khổ tâm suốt hơn năm năm qua. Và đó cũng là lý do khiến chị quyết định rời xa cái xóm đạo bên kia bờ sông, rời xa cái đạo của ông bà tổ tiên để sang một vùng đất khác bên này sông, như thể làm thế thì chị có thể quên đi cái quá khứ đau buồn ấy. Ngay cả người con trai duy nhất, giọt máu tình yêu của chị với chồng là cu Tin, nay cũng phải sống chung tâm lý với mẹ.
* * *
- Mẹ, mẹ ơi! Con đã về rồi.
- Ôi! Con trai của mẹ hôm nay giỏi quá! - Chị Lan vừa nói vừa ôm con trai vào lòng, rồi xoa xoa đầu con - Hôm nay đi học có gì vui, kể mẹ nghe nào?
- Mẹ ơi! Con biết bố đang ở đâu rồi!
- Gì? Con nói gì?
- Chị Lan ngơ ngác không hiểu con nói gì.
- Bố đang ở trên trời đó mẹ!
- Ai đã nói gì với con vậy Tin?
- Dạ bạn Bin ạ! Ở lớp chỉ có bạn Bin là tốt nhất với con thôi, bạn ấy không chọc ghẹo con, lại hay cho con bánh nữa, bạn kể chuyện cho con nghe nữa cơ… Đây, mẹ này! - Nói rồi cu Tin đưa bánh ra cho mẹ- Mẹ ăn đi… Bạn Bin cho đấy mẹ ạ! Hihi…
Mải nghe cu Tin nói mà hai hàng lệ chảy dài trên má chị Lan từ khi nào không hay. Chị Lan cảm động vô cùng, vì đã rất lâu rồi, giờ chị mới được nhận sự quan tâm của người khác như vậy, dù chỉ là của một đứa trẻ thôi. Chị Lan lại ôm con thật chặt vào lòng rồi khóc nức nở.
Lát sau chị bảo con:
- Thôi được rồi, mẹ cảm ơn con trai nhiều lắm… Con của mẹ ngoan lắm! Giờ thì con đi tắm rửa đi, xong ra hai mẹ con mình ăn cơm nha!
- Dạ! - Cu Tin vâng dạ thật to rồi chạy nhanh đi tắm.
Con trai đi rồi, chị Lan lại ngồi ngẩn người trước hiên nhà, chị vẫn đang chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ. Chị hỏi chính mình, suốt mấy năm trời qua chị tự chôn mình trong sự dày vò, sự tách biệt ra khỏi cộng đồng của những người thân yêu để làm gì? Chị có vui hay hạnh phúc hơn một chút nào không khi cứ tiếp tục như thế? Và chị định sẽ sống như vậy bao lâu nữa?...
Chị ngỡ ngàng khi chính hôm nay, người con trai duy nhất của chị lại mở lối để chị nhận ra chị đang sống, đang cần lắm sự quan tâm, cần lắm tình yêu thương của mọi người. Chính con trai của chị đã thắp lên trong chị những tia hy vọng nơi cuộc đời đầy thử thách, chông gai này.
Bỗng tiếng gọi từ trong nhà vọng ra cắt đứt ngay dòng suy nghĩ ngổn ngang nơi chị.
- Mẹ ơi! Mẹ xem hôm nay con có bảnh trai không này?
- Vừa nói cu Tin vừa tặng cho mẹ nụ cười tươi rói.
- Ừm… Con trai của mẹ là số một rồi!
Chị Lan cũng trào dâng lên trong mình niềm hạnh phúc lớn lao mà trước đây chị chưa từng có. Thật sự rất lâu rồi, hôm nay, bữa cơm của hai mẹ con chị Lan mới vui và mang nhiều ý nghĩa như vậy. Vẫn đạm bạc nhưng chan chứa tình yêu.
* * *
- Mẹ ơi! - Hai tiếng “mẹ ơi” ngọt sớt ấy lại được cất lên từ miệng của cu Tin và lần này cu Tin có chút e ngại…- Tối mai mẹ cho con sang bên kia sông chơi nha mẹ?
Chị Lan chăm chú nghe con nói hết những điều dang dở.
- Dạ… Bạn Bin nói: Tối mai bên cái nhà to gần nhà bạn Bin có một người bố chung cho tất cả mọi người đấy mẹ. Ông đó tốt lắm, ông đến thăm con cái của ông, ông ấy yêu thương và cho mọi người rất nhiều quà nữa cơ!...
- Thế bạn Bin có biết ông ấy tên gì không?- Chị Lan hỏi con.
- Dạ… À, con nhớ ra rồi: Là ông… ông Cha Đạo ạ! Hihi…
- Ủa, sao con lại gọi như thế? - Vì khi đi học mấy bạn khác nói với bạn Bin như vậy, còn con thì các bạn gọi là “tên vô đạo”!
Chị Lan đã hiểu ra vấn đề.
- Thôi được rồi… Tối mai mẹ con ta sẽ cùng nhau sang đó. Chúng ta sẽ dự lễ Giáng sinh của ông Cha Đạo nha con yêu!
- A… Vui quá, vui quá! Con cảm ơn mẹ.
Cu Tin nào đã biết lễ Giáng sinh là gì đâu, chỉ biết rằng tối mai nó được gặp ông Cha Đạo, được gặp thằng bạn Bin, được vui chơi thỏa thích ở một miền đất xa lạ mà quen thuộc ấy, vậy là nó sung sướng hết chỗ nói rồi…
Về phần mình, chị Lan còn vui gấp bội, niềm vui của người con bao năm xa cách với họ hàng, với làng xóm mà sắp đến giây phút gặp gỡ, gắn kết. Nhất là nỗi khát khao của “người con lạc” lại được vòng tay yêu thương của Cha Đạo đang đón chờ để ôm ấp vào lòng, vào một tình yêu không bao giờ đổi thay.
Cứ ngẫm nghĩ hoài về buổi tối ngày mai, chị Lan không tài nào chợp mắt được vì hồi hộp, vì xao xuyến, vì xúc động và vì hạnh phúc là hơn cả. Rồi đây, chị và cu Tin sẽ đến gặp ông Cha Đạo, để lại được ông nhận làm con cái trong gia đình. Để chị lại được hòa nhập vào cộng đồng yêu thương, lại được vui buồn sớt chia cùng họ hàng, cùng xóm đạo.
Chị thầm thĩ và cảm ơn cuộc đời, cảm ơn ông Cha Đạo nhiều lắm. Giờ đây nỗi hạnh phúc trào dâng thật sự trong chị, sự bình an ấy đã dẫn chị và cu Tin chìm vào trong giấc ngủ của thư thái, của hy vọng, của nguồn Ánh Sáng chẳng bao giờ lụi tàn.
An Hương Quế
Tp HCM.