Nhập từ khoá và bấm Enter để tìm kiếm...

Lời Hứa Của Cha Xứ

M

 ây không phải là con chiên của Chúa nhưng chiều cuối tuần nào cô bé cũng ngồi vào dãy ghế hàng đầu tiên để dự Lễ với các “con của Chúa”. Mây thích nghe tiếng chuông ngân vang từ nhà thờ, thích ngắm nhìn Đức Mẹ Maria hiền từ. Những khi buồn Mây cũng thường đến đây, cô bé tâm sự với Cha đạo. Cha rất hiền và luôn lắng nghe Mây. Cô bé thích cách xưng hô đầy ngọt ngào của Cha với mình: “con gái”.


 Chiều mưa nhè nhẹ làm mái tóc của cô bé lấm tấm những hạt nước. Cô bé đang mải mê ngắm Đức Mẹ. Dường như cô bé đang có tâm sự gì đó muốn kể với Mẹ. 


 Cô bé không rời mắt khỏi Đức Mẹ và mọi thứ xung quanh dường như đứng lặng yên nhìn cô bé. Giọng nói ấm áp của Cha xứ không đủ làm cô bé dừng cuộc nói chuyện với Đức Mẹ, cho đến khi Cha lấy khăn vò mái tóc dài đẫm nước và kéo cô bé vào chiếc ghế đá dưới tán cây hoa sữa.

  - Con gái của Cha có tâm sự gì à? Nào, con đã nói gì với Đức Mẹ có thể kể lại với Cha không?


 Mây nhìn Cha xứ và nhìn Đức Mẹ, rồi bất chợt hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròng. Cha đoán có chuyện không vui đã xảy ra với cô bé, Cha ôm cô vào lòng, rồi nhờ một Sơ lấy cho Mây ly nước ấm pha mật ong và gừng. Cô bé vẫn thút thít mãi cho đến khi đã uống cạn ly nước:


 - Cha ơi, hôm nay cô giáo cho đề bài viết về đêm Giáng sinh của gia đình em.


 Chỉ nói mỗi câu đó, cô bé lại òa khóc. Cha hiểu, Cha vỗ về cô bé. Mây là cô bé năng động và rất ngoan. Từ nhỏ Mây đã phải ở với dì ghẻ và bố của mình. Mẹ của Mây mất sớm. Dì ghẻ thương đứa em là con ruột hơn cô bé. Ngoài giờ học Mây phải phụ dì làm việc nhà mà chẳng bao giờ được dì cho đi chơi. Cô bé luôn là người phải trông chừng nhà. Đêm Nô-en cuối cùng Mây nhớ nhất là đêm Nô-en cùng với mẹ khi cô bé học lớp Một. Cô bé đã được mẹ chở đến nhà thờ, được nghe hát thánh ca, được dạo xem đường phố tấp nập, thật thích! Thế nhưng đã 4 năm nay cô bé không được như vậy nữa. Đây là cái đêm Giáng sinh thứ 5 cô bé không có mẹ.


 - Thế khi nào thì con gái nộp bài cho cô?


 - Dạ, sau Nô-en một tuần ạ!


 - À, có khó gì, vẫn còn kịp… Con gái hãy viết về đêm Giáng sinh năm nay nhé!


 Mây nhìn Cha xứ, mắt sáng lên nhưng rồi lại vụt tắt: “Cũng thế thôi cha à… Bố và mẹ hai của con lại đưa em về ngoại. Con cũng chỉ ở nhà, cũng không được đi chơi, và chắc là sẽ không có đêm Giáng sinh cùng với gia đình đâu!”.


 - Chỉ cần con ngoan, chịu khó giúp Cha chuẩn bị cho đêm Giáng sinh là ước nguyện của con sẽ thành.


 - Con đồng ý… Cha hứa nhé! Rồi con sẽ có một bài viết tuyệt vời cho đêm Giáng sinh năm nay.


 - Ừ, Cha hứa, con gái à!


 Mây chăm chỉ giúp Cha và các Sơ chuẩn bị cho Giáng sinh. Cô bé rất khéo tay khi làm các đồ dùng trang trí. Cô bé háo hức đến khó tả, vì còn được Cha đặc ân cho tham gia với đội hát. Giọng hát thanh và cao của cô bé khi cất lời luôn nổi bật lên trong nhóm. Mọi người hài lòng về cô bé lắm. Chỉ duy nhất cô bé vẫn còn e ngại một điều: Nếu như bố và dì không chở em đến dự Giáng sinh ở nhà thờ bởi dì của cô bé không thích nơi ồn ào, mọi thứ sẽ kết thúc. Làm cách nào để mọi thứ có thể trọn vẹn? Cô bé thoáng buồn, nhưng vẫn tự an ủi mình là dù sao vẫn hơn mọi năm. Hôm nay là Giáng sinh. Bố nói với Mây là hãy đến nhà thờ mà chơi, bố và dì cùng em sẽ về bên ngoại, còn nếu không muốn cô bé có thể đi cùng.  Hiểu rồi. Chán nản, cô bé thở dài và nói: “Con sẽ đến nhà thờ”.


 Chiều. Sân thánh đường đã bắt đầu rộn ràng. Những đứa trẻ xúng xính quần áo mới. Mọi người ăn mặc thật đẹp để tạ ơn tấm lòng của Chúa đã vun đúc cho họ sống yêu thương. Mây được Sơ khoác lên mình chiếc áo màu thiên nga trắng muốt lấp lánh những hạt đá sáng. Cô bé là giọng hát chính trong đêm nay. Những giờ khắc tuyệt vời ấy cứ dần đi qua… Trong một phút bất ngờ nào đó không rõ, hình như là lúc chuông ngân lên hồi đầu thì phải, hồi hộp quá cô bé quên mất, Cha xứ đã vỗ đầu cô bé và khẽ nhắc: “Cha đã hứa rồi mà!”. Kìa, là ai đó nhỉ? Là bố… Đúng là bố! Tại sao bố lại có mặt ở đây nhỉ? Bố đã đến từ lúc nào nhỉ? Mây hét lên sung sướng khi thấy bố đứng đợi cô bé dưới chân Đức Mẹ Maria: “Bố! Bố ơi!”...


 Bố ôm cô bé vào lòng: “Bố đã ến đây tầm một giờ rồi con gái à! Con gái bố hôm nay thật xinh và hát hay nữa. Con gái bố tuyệt vời lắm! Bố xin lỗi vì không đến đây với con ngay từ lúc đầu”. Mây nức nở: “Không bố ơi, bố có mặt ở đây là điều tuyệt vời với con hơn tất cả những món quà nào. Con yêu bố!”. Chuyện của bố con Mây khiến ai nhìn thấy đều cảm động. Mọi người đều tấm tắc khen cô bé hát hay và biểu diễn rất tuyệt vời.


 - Làm cách nào mà bố đã đến đây trong khi mẹ hai và em phải về ngoại?


 - Khoan hãy nói về điều đó con gái à. Điều quan trọng là bây giờ chúng ta sẽ vào bên trong vì Cha và các Sơ đang chờ.


 - Dạ, vâng ạ!


 Cô bé ôm lấy Cha xứ khi thấy Cha nở nụ cười đứng đợi. Cha cười, cô bé khẽ nói: “Được rồi, dù không hoàn toàn là tuyệt vời nhưng Cha đã giữ lời hứa”. Cha xứ cười: “Thế à? Thế có muốn nhận quà của Cha không?”.


 - Sao cơ ạ, có cả quà nữa à?


 - Tất nhiên, một cô bé ngoan như con phải được nhận quà đêm Giáng sinh chứ!


 - Ồ, vâng ạ, thật là tuyệt vời bố nhỉ? Bất chợt, mẹ hai của cô bé bước vào. Mây ngỡ ngàng, cô bé suýt hét lên vì sung sướng nếu bà ấy không kịp ra dấu hiệu: “Khẽ thôi, em trai con không đợi được đang ngủ ở giường bên”. Bà ấy ôm cô bé vào lòng. Lần đầu tiên bà ấy làm điều đó. Bà ấy còn gọi cô bé bằng “con”, cách xưng hô chưa từng xảy ra với cô bé.


 - Ôi, tạ ơn Chúa! Chúa đã khai sinh cho con người mẹ mới.


 - Lẽ ra mẹ phải nên sớm nhận ra là con đáng được thế này, con gái à. Con tuyệt vời lắm!


 - Và bà nói với Cha xứ - Cảm ơn Cha… Cảm ơn Chúa đã cho con tạ lỗi cùng Người.


 Cô bé chạy đến bên Cha xứ, ôm lấy cha và khóc nghẹn ngào trong hạnh phúc:


 - Cha đã giữ đúng lời hứa. Đây là đêm Giáng sinh tuyệt vời nhất của con, Cha à!


 Chẳng cần phải hỏi nữa, ai cũng biết vì sao cả mẹ, bố và em của Mây đều đến đó. Chúa đã mang họ lại với nhau. Tiếng chuông nhà thờ đã điểm sang nửa đêm. Bắt đầu một ngày mới...




Đoàn Thị Minh Hiệp.

Qui Nhơn.