E
m cầm ngọn gió trên tay và đi về cuối vùng quên lãng
Sáng là trời xanh - chiều là mây trắng lũng ngàn
Có mùa đông trôi nhanh
Có mùa đông men xanh
Nỗi cô đơn đã giận hờn em mà bỏ đi
Rủ rê theo cả con thạch sùng đêm sâu không về tắc lưỡi.
Em đi đến vùng tung tăng gió
Ngày đợi em đầu ngõ
Reo vui những lộc cành
Có tiếng chuông vàng trong gió lanh canh
Mục đồng say sưa ngủ quên bên máng cỏ
Hài nhi mở mắt đông xanh.
Em đi về đêm huyền diệu
Thảng thốt màu đỏ trạng nguyên
Ước một lần làm công chúa
Với hạt đậu tằm mơ ngày lá múa
Phục sinh một thoáng theo vui.
Em đi về ngày hôm sau
Những tia sáng mang hình ngôi sao lạ
Máng cỏ đèn hoa
Ngày xanh non lục diệp
Không nhớ đã bỏ quên cơn gió u hoài ở nơi nào trong mây trắng hôm qua…
Phương Uy
Phan Thiết.